Thứ Bảy, 24 tháng 1, 2015

Rồi sẽ có lúc nhận ra, bình yên cần hơn một tình yêu.

“Đến một lúc nào đó, của một ngày rất lâu rất lâu sau đó, chẳng ai còn là ai của ai nữa”
Hoang hoải những ngày cuối năm. Sài Gòn đột nhiên lạnh lạ lùng. Đêm khuyết tiếng cười. Đêm vắng một lời hát ru, một lời chúc ngủ ngon từ một người xa lạ. Đã từ bao lâu rồi.
Ta vơ lấy quyển sách đầu giường. Nhai ngấu nghiến những câu từ lạ lẫm. Văng vẳng phía căn phòng đối diện có bài hát gì nghe lạ tai mà u buồn. “Nợ Em một cuộc tình trăm năm. Nợ Em một tình yêu đầu đời. Nợ Em một tuổi xanh tuyệt vời. Nợ Em một vùng trời thơ ngây…Nợ Em vòng tay bờ môi ấm. Chở che suốt đoạn đường Em đi. Nợ Em là những lời Anh hứa. Hứa sẽ bên Em suốt đời. Nợ Em ngàn muôn lời xin lỗi. Nhưng không bao giờ được thứ tha…”.
Nao lòng. Thứ tha cho ai đây? Và ai cần ta tha thứ. Cả đời ta còn chưa biết mùi oán giận dù đã tổn thương vạn lần đau buồn. Quá khứ chôn chặt. Khép mi trào nước mặn mà quên đi.
Quên đi. Thứ tình yêu tuổi trẻ vẫn chưa biết cần nhau là như thế nào. Đến khi lửa tạt bỏng tay non mềm, hứng chịu đau đớn hơn muôn ngàn vết cắt quá khó để nắm giữ…đâu cần ai quát mắng thói ngu ngốc, ta cũng tự buông.
Buông là ngừng yêu_ngừng một chặng đường biết rõ chẳng thuộc con đường nhau, chẳng về với nhau như hạn định ban đầu. Khi hạn định đến kỳ, ta vẫn còn chơ vơ lạc lõng, vẫn còn chưa hiểu thấu ta cần nhau như thế nào, à, mà là ta có cần nhau không, tim ta bổng nỉ non kêu khóc. Nó hấp hối. Ngao ngán tiếng thở dài. Môi khô. Mi cạn nước. Tiếng khóc trở thành thứ âm thanh xa xỉ cho nỗi đau chẳng gọi nỗi thành tên.
Rồi im lặng. Ta đáp trả mọi câu chất vấn bằng sự im lặng. Ai đó nói rằng “Im lặng đâu hẳn là trống rỗng. Im lặng chỉ là tiếng nói chẳng âm thanh”. Ta rơi vào trạng thái đó. Trạng thái chỉ hoang hoải tự vấn, tự đáp chính ta bằng im lặng. Sự im lặng ích kỷ đáng giận.
Nhiều đêm, đưa đôi mắt lơ đễnh nhìn về hư không, ta tự hỏi mình tìm gì trong khoảng không không màu đó? Tìm dáng hình một người đã mãi mãi đứng lại ở ngưỡng cửa ký ức, hay đi tìm một tình yêu như ta hằng mong ước, có một ai đó yêu ta hơn chính bản thân mình.
Cười chua xót. Tự mắng mình viễn vông quá đỗi. Sau hết thảy những muộn phiền cay đắng, sau hết thảy những ũ rũ của những ngày tình yêu cướp đi mất nụ cười ta mới nhận ra tự yêu ta mới là điều khó nhất nhưng cần nhất. Không quyển sách nào dạy ta phương pháp tự sống cho vui vẻ hơn nếu bản thân ta cứ đắm chìm vào những đau buồn. Hạnh phúc cũng thế, chẳng ai tự lòng dâng ta hạnh phúc và quỳ phục dưới chân. Đừng mộng ảo.
Ta lật tiếp một trang sách. Những con chữ nghiêng nghiêng bắt đầu nguệch ngoạc. Nhòe đi. Có một mớ nước đọng làm đôi mắt trong veo trở nên mờ ảo thần kỳ. Nhưng đau đớn ở chỗ, nó chỉ đọng ở đấy và không bao giờ rơi ra được nữa. Đâu ai biết rằng ta cần tắm mắt một lần cho thỏa lòng ta biết bao nhiêu.
Ta thèm được khóc. Khóc thật lớn.
Thế đấy. Đến một lúc nào đó ta sẽ nhận ra, sự bình yên cần hơn một tình yêu rất nhiều. Đến một lúc nào đó ta sẽ hiểu có những người chỉ mãi ở lại cùng ký ức mà chẳng thể nắm tay ta đi qua hiện tại và còn đi tiếp đến tương lai. Đến một lúc nào đó ta sẽ biết thấm thía, dựa dẫm vào một bờ vai mộng ảo cũng chính là xây mộ phần cho những cái chết yếu đuối thường xuyên.
Đừng như thế. Đừng để ta phụ thuộc vào ai.
Người con gái ấy, người con gái đã bao lần tự đi qua nỗi cô đơn cuối cùng cũng đã hiểu ra không có một tình yêu nào là tất cả với một đời người. Thiếu tình yêu ta vẫn còn vô vàn tình cảm khác để cố gắng. Đừng tiếc nuối cho những điều đã qua bởi ta chẳng thể làm lại bất kỳ điều gì của quá khứ. Khi người ấy đang đến bên đời sao không thử một lần giữ thật chặt trước tiên? Đừng trách bất kỳ ai khi ta đã không hết lòng vì họ. Còn ta, ta đã hết lòng, nên đến lúc ra đi…ta vốn đã không còn gì luyến tiếc.
Rồi hạnh phúc sẽ tự đến khi ta tự biết cách làm cho ta nở một nụ cười. Đời ta đã càng hiếm hoi truyện cổ tích, nên hãy cười vì những điều đời thường nhỏ nhặt như chuyện có một chàng trai lạ chỉ gặp ta một lần nhắn vào số máy ta câu chào tạm biệt và mong hẹn gặp lại một ngày không xa…Họ lưu luyến ta và còn muốn hẹn gặp lại, đủ để thấy ta chưa nhàm chán đến mức chẳng ai còn muốn gặp lại bao giờ. Ta vẫn còn sự tự tôn, nét kiêu hãnh con gái riêng biệt. Ta vẫn còn riêng ta mùi hương cũng riêng biệt làm người lạ rối bời. Ta vẫn còn riêng ta sự tự tin khi đứng trước một chàng trai cũng vô cùng đạo mạo. Thế sao ta lại không đủ lý do để mĩm cười. Hãy cứ cười hiền ngoan và bật khóc khi cần. Nhưng sao lại chẳng bao giờ ta mong rằng một ai thấy ta đang yếu đuối?
Ta không đang chán nản điều gì, nhưng thật tâm muốn dừng lại. Dừng lại sự hết lòng tận tụy yêu một người để toàn tâm toàn ý yêu lấy bản thân mình. Chỉ khi ta yêu ta nhất, ta mới có đủ tư cách yêu lấy người khác. Yêu người sao trọn khi chính bản thân mình ta còn hời hợt, vô tâm?
Đừng để tâm nữa. Cứ sống cho hồn nhiên. Đừng nhìn lại nữa. Đường phía trước cô đơn ta vẫn mạnh mẽ kiên cường. Ta có cần gì hơn đâu một mối tình vừa đủ với mọi nghĩa.
Ngày trước tự nguyện rằng, ai trở về bên ta trước nhất hãy cố giữ chặt lấy nhau có được không?
Nắm lấy hiện tại đi…đừng buông rơi nữa nhé!
Dẫu thương người vạn lần, nhớ người mỗi đêm khắc khoải. Dẫu yêu thương là điều không thể nào tránh khỏi, cũng hãy vì chính ta là người xứng đáng hơn cả và vô hại với chính ta mà hết lòng yêu lấy mình đi.
Một lần thôi.
Và rồi sẽ có lúc ta nhân ra, bình yên cần hơn một tình yêu.



28 nhận xét:

  1. Nàng đã đi đâu Camen? Tìm bình yên ư?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Bình yên nơi đâu nếu ta không tự mình an yên trước hết hả nàng?
      Ta thực tế hơn. Ta đi kiếm tiền :D

      Xóa
  2. Um, lâu lắm rồi! Anh thích bài viết này

    Trả lờiXóa
  3. Uh nhóc ạ, “Đến một lúc nào đó, của một ngày rất lâu rất lâu sau đó, chẳng ai còn là ai của ai nữa”. Như bây giờ chị cũng vậy, nhiều khi cười khi nhận ra khi để mọi thứ qua đi thì thấy nó cũng chẳng là gì. Chị chẳng ý kiến gì trc dòng chảy cảm xúc cũng vào một ngày nào đó, ai vẫn còn đang vương vít trong ai. :) Nhưng chị thích cái câu khi nhóc nói với bạn rằng :" Ta thực tế hơn. Ta đi kiếm tiền" :). Những ngày phía trc nhiều niềm vui cho nhóc! ^^

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Những ngày này không gì vui bằng khi sắp được về nhà ăn tết chị ạ. Em luôn hăng hái mỗi ngày vì nghĩ đến nhà em sắp được bên nhau đoàn tụ, tối tối quay quần nướng thịt. Cảm giác thật hạnh phúc...
      Điều em cố gắng cho hiện tại chỉ có vậy, làm việc, sống cho thật tốt, chăm sóc bản thân và quan tâm gia đình mình. Em thấy mình có tất cả.
      Qua rồi những ngày em như một con bé chưa chịu lớn, lẫn quẫn trong mớ cảm xúc hỗn độn bộn bề chỉ làm cho bản thân mình tệ hại, chả có ai đủ thời gian quan tâm điều đó cả. Em giờ ổn, tự yêu lấy mình, làm điều mình muốn và thích, đến nơi mình muốn và thích. Rồi sẽ tự biết rằng, độc lập mới quyến rũ làm sao :))

      Xóa
    2. He, chị tin khoảnh khắc này là thật, nhưng chẳng biết điều gì ở phía trc cả. Chỉ hi vọng nhóc sẽ mạnh mẽ để luôn được như thế. Chị cũng đã từng mong về những ngày đoàn tụ, nhưng rồi...cuộc sống ko như mơ và.... :d
      Nhóc nói đúng, chả ai có đủ thời gian để quan tâm đến việc ta đang như thế nào. Không đủ thời gian và cả...yêu thương nữa. Vậy nên tự mình phải biết quan tâm đến mình thôi. :)
      "Độc lập mới quyến rũ làm sao". He, may quá, chứ không phải "độc thân". :))

      Xóa
    3. Em không dại nói độc thân quyến rũ cho chị mãi không có ý định cưới gấu đâu chị ợ. Em cũng chờ ngày ra Hà Nội ăn cỗ quá mà chắc đợi gãy cổ.
      Có lẽ Em đã có những ngày rất điên khùng, thực sự điên khùng cho những điều mà người ngoài nhìn vào luôn cho rằng không đáng. Nhưng cảm xúc con người lại quá dễ lạc lối và cái con tim cố chấp khi yêu nó cũng đáng ghét ngang ngửa như vậy :))
      Chừng khi thấy đủ mệt ắt tự buông bỏ và nhìn qua gương mới tự mắng mỏ mình...
      Ai cũng phải từng có những cơn say mới đến lúc thật sự tỉnh táo. Già rồi sẽ tự khắc khôn ra và khó dụ...nhưng may là em vẫn còn thấy mình trẻ lắm :))
      Mỗi cái đau cho mình 1 vết sẹo, từ vết sẹo đó mỗi khi nhìn vào mình mới có sự dè chừng. Cuộc sống nếu quá tươi đẹp, tình yêu nếu quá tươi đẹp ắt khiến mình hoang tưởng mất. Phải từng xem là tất cả mới biết không gì là tất cả. Phải từng xem là mãi mãi mới biết mọi thứ đôi lúc chỉ thoáng qua...
      Khi Em vẫn còn nhiều mối quan hệ bên mình, vẫn còn nhiều yêu thương bên cạnh, vẫn lo được cho bản thân bằng đôi bàn tay, trí óc là khi em thấy em ổn...và chẳng còn điều gì đáng sợ.
      Tình yêu...là một phần trong đời mỗi người. Chắc thế. Nhưng có khi chỉ là một món ăn trong rất nhiều món ăn. Có thể Em rất thích nó, luôn muốn ăn nó. Hồi còn trẻ con lúc nào cũng thèm ăn và muốn cho bằng được nhưng lại chưa biết làm sao chế biến nó để nó hợp khẩu vị mình nên người ta làm thế nào lại ăn thế ấy. Đắng cay ngọt mặn cũng cam tâm. Nhưng lớn rồi, tự học lấy khôn và tự làm món ăn theo cách riêng mình, muốn thế nào sẽ nêm đúng thế ấy nên không còn mang cảm giác bi lụy nếu món ăn không hoàn hảo, không vừa miệng. Do mình làm thì tự mình chịu đừng than vãn...mà điều quan trọng là sự kiềm chế...và mình cũng chả nghĩ là mình quá thèm ăn :))
      Và phát hiện sau khi trở về độc thân em bị đào hoa hơn trước chị ợ :))

      Xóa
    4. He, chị vẫn nói là chị tin khoảnh khắc này là thật, còn ....những cái khác kiểm chứng sau. Nhưng nhóc đừng quên một điều, ko có gì đứng yên cả, khi ta lớn, ắt những sự việc xảy ra với ta cũng sẽ lơn hơn. Lúc ấy chỉ mong trí tuệ cũng đủ lớn để thích nghi và vượt qua. Dù sao, chị cũng vui khi thấy nhóc như thế này. Còn chị chỉ tin khi ngta thật sự tốt, ấy là lúc người ta không phải tránh né bất kì điều gì, có thể hoàn toàn hòa nhập vào cuộc sống xung quanh. Cho nên định nghĩa ổn với chị chỉ là chấp nhận nhận được. Hì
      Nhóc đợi ra HN ăn cưới gãy cổ là đúng thôi, vì nếu có cưới chị cũng đâu có tổ chức ở HN, vì HN đâu phải quê chị. :))
      Một cô gái như em luôn "đào hoa", chị biết mà, dù ngay cả khi em có đang thích ai. :)

      Xóa
    5. Có chị ạ. Sau năm 2013 là cả năm 2014 nhiều sóng to gió lớn không an ổn. Có người còn nói em biến mất khỏi mạng xã hội là do em chạy trốn. Mà lúc ấy em lại không có thời gian và tâm trạng để giải thích. Mà đúng như chị nói, càng lớn lại có nhiều sự việc đến lớn hơn khiến chúng ta phải lo nghĩ và em cũng không ngoại lệ. Không phải là không có đâu. Nhiều chị ạ, và em chính là mong và cố gắng để lý trí hơn và đủ để CHẤP NHẬN. Suy cho cùng mọi phương án giải quyết chính là quay về 2 từ chấp nhận. :) mà ổn của em thì cũng như chị nói ý, là chấp nhận. Do em chấp nhận thôi chị ạ.
      Qua ghập ghềnh này lại đến khúc khuỷu khác, có khi cái cách nó đi qua và tàn dư nó để lại còn tro than rối loạn hơn nhiều...cũng con người bằng da thịt đây thôi, trái tim cũng cùng 1 chất liệu mà thành, nói tôi không sao và tôi vẫn ổn là đều nói xạo. Nói đúng hơn cả là sự bắt đầu làm quen-quen-làm lành. Tự thân làm lành và tự thân thấy ổn. Học chấp nhận và chấp nhận. Tự nhiên có một lúc em thấy tình cảm trong mình bão hòa, là như kiểu đi cùng 1 người đến khi họ chán mình thì thôi, hoặc chỉ trở về làm bạn của nhau hoặc không còn là gì của nhau chắc cũng không còn gì đáng sợ. Vì ít ra mình đã yêu và tình yêu đó từng thuộc về mình...tới thời điểm không còn có thể tự khắc phải đi, có đau khổ dằn vặt khóc than vì đó, đớn đau kêu khóc vì nó, tổn thương vì nó cũng chẳng để làm gì...
      Không nhiều, nhưng đó là những gì em đã tự mình suy nghĩ rất nhiều vào những ngày không có ai bên mình, không trông chờ, không hy vọng không đặt niềm tin...
      Và em đã bình yên đi qua những ngày bão nổi, chỉ có điều công việc lại lấy đi quá nhiều thời gian của em. Mà cũng có thể vì có quá ít thời gian cho mình nên em không có nhiều cơ hội để mà phàn nàn hay nghĩ ngợi :)) Nhưng cái cách này càng trở nên bất ổn...em đang có ý định thay đổi sau tết vì nếu không em sẽ chết vì già :)) toàn thức khuya dậy sớm :))
      Cơ mà HN là gọi chung vì Ninh Bình cũng cách HN bao xa đâu? E ra HN được thì phi lên Ninh Bình mấy chốc . Chỉ là chờ cưới chị đến gãy cổ thôi :))
      Chính xác là em bị tỏ tình...và nói chung đụng tới chuyện tình cảm là em gặp nhiều khó xử. Cũng có người sau khi từ chối vẫn còn là bạn nhưng dần khoảng cách...cũng có người im hơi lặng tiếng luôn :)). Em chịu. Giờ em chưa cần tình yêu mấy, lo cày cuốc đi học cho ra tấm ra miếng với người ta nữa. Chồng em em không gấp mắc gì người thân cứ lo em già :))

      Xóa
    6. Nghe...rẳn rỏi hơn rồi đó nhóc. :). Uh, học đi, chị cũng thèm học quá mà dạo này đầu chị hơi...đơ, hì, không học được chữ nào, dù có cố. Khi nhóc trở thành cô gái đầy tri thức, nhóc sẽ thấy mình chẳng cần phải đi tìm điều gì, mà tự chúng sẽ tìm đến mình. :)

      Xóa
    7. Chắc em đang già đi chăng? :))

      Xóa
  4. Cơ mà khi chị 28, chị thấy tiếc cho cái tuổi 23 như nhóc bây giờ, với những suy nghĩ đôi khi gắn với cái gọi là "Cô đơn". 23t, cả một tương lai ở phía trc, với biết bao hoài bão và ước mơ, với cái đầu còn ham học hỏi chưa lão hóa. Đã không ít lần chị ước, giá như mình mới 23, minh sẽ không như thế này thế kia...vv...Và rồi chị lại cười, khi chị hơn 30, chị sẽ lại tiếc cho tuổi 28 của chị với những nỗi buồn tưởng chừng ko đâu. Vì vậy, chị sẽ cố gắng và chị cũng mong khi nhóc bằng tuổi chị bây giờ, nhóc không cần phải ước quay lại tuổi 23 mà tự tin vì mình đã trải qua 23 một cách tuyệt với như thế nào. :)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Rep 2 lần vẫn không hiện lên ợ :((((((((((((((((((((((((((

      Xóa
    2. Hồi lần Em cũng nghĩ mình tiếc, tiếc đã thế này, tiếc đã thế khác...nhưng bây giờ dừng lại mà suy nghĩ thì nếu như khi trước em không làm như thế có khi bây giờ em lại tiếc hơn. Nên là thôi, em nghĩ, cái gì đã qua là đã qua. Em đôi khi nghĩ lại để thấy mình trưởng thành hơn trong suy nghĩ chứ không để tự mình giày vò mình và tiếc nuối và nói giá như...
      Giờ Em 23 và em chưa là 28, em không còn ôm những tiếc nuối cho tuổi 20 và cũng không dám ước chắc ở tuổi 28 mình sẽ như thế nào, có tiếc tuổi 23 hay không vì em tin rằng kể từ giờ em đang sống cho bằng hết hiện tại và chỉ đến thế. Những lo nghĩ e lại khiến em già hơn và lo sợ mất. Thôi cứ sống, cứ hăng say làm việc và chuẩn bị cho những dự định, ước mơ...làm những gì mình thích, ít hoang tưởng đi cho đỡ vỡ mộng và buông bỏ khi cần. Khi mình tự mình sống tốt trước hết, chả ai có bản lĩnh làm đau ta càng không có nhiều cơ hội để hối tiếc...
      Mà nói thật chứ em thèm Hà Nội quá chừng, có người hứa làm pizza cho em ăn chị ợ nhưng với điều kiện em phải ngồi nói chuyện suốt buổi cho cậu ta nghe. :((
      Mà nếu được ra Hà Nội mà không gặp được chị trong chuyến đi chắc em sẽ buồn mà chết mất...sao em lại mong gặp cái chị Sến cao Khều này quá. :)

      Xóa
    3. Cách tốt nhất để không thất vọng là mong muốn ít đi, keke, vì vậy, đừng mong gặp chị đến thế chứ. :d
      Chị 28 (đúng hơn mới hơn 27 một tí, hi hi, nói thế cho bớt già đi), và chị vẫn không ngừng hối tiếc, he, chị chắc thua em ở cái này. Chị nghĩ về những cái đã qua để...trách cứ mình nhiều hơn chứ hình như không phải để trưởng thành, phải chăng vì thế mà bây giờ chị vẫn còn rất tệ? :d
      Có người vừa nói với chị :"H.a mang gam màu không sáng", hehe, có sợ bị tối không khi gặp chị, nhóc? :d
      Ps: Mà chị chắc chắn, rồi 2 chị em mình sẽ được gặp nhau thôi, vào một ngày ...ko xa lắm. :)

      Xóa
    4. À, mà cứ ra HN đi, nếu cậu kia ko chịu làm pizza cho ăn, chị không biết làm pizza nhưng sẽ dẫn đi ăn pizza và..chẳng cần nhóc nói gì cả. Vì chị biết, nghe nhóc hót nguyên buổi, chắc...tẩu hỏa nhập ma. :))))) Uki?

      Xóa
    5. Em mà sợ gặp chị không lại nhiễm gam màu "không sáng" của chị thì hơi thực buồn cười :)) vì mấy hôm trước khi nghĩ về 1 ngày đến HN em tự hỏi mục đích chuyến đi là gì? Đi do em thích mùa thu Hà Nội thôi sao? Đó chỉ là lý do phụ họa :))
      Em xác định là em rất thích được nắm tay chị dạo quanh hồ Tây, ngồi ngóc ngách nào đó của phố cổ để uống trà đá nghe chị kể chuyện chị lười dậy như thế nào vào những ngày HN lạnh cóng chỉ muốn quấn chăn và nướng đến nóng người :)) nghe chị kể vào những ngày mưa lất phất chị khìn thế nào khi lang thang trên phố chỉ có vài cái đèn đường leo loét còn bị mấy cái cây che khuất, kể chuyện cái chậu cây nhỏ của chị bên bậu cửa sổ anh hùng thế nào trong mấy ngày HN lạnh rũ hoặc nắng oi đầu, nghe về bình hoa salem màu vàng chị iu ơi là iu...nghe hết chuyện trời mây, nghe hết những câu chuyện hâm hâm hấp hấp mà vô cùng tuyệt vời đó :))
      Em quá hay được vỗ về, cưng chiều nên trở thành 1 đứa trẻ hư yếu đuối trong cảm xúc...đã từng coi thường chính bản thân mình :) Chị là người thứ 2 mắng em lạnh lùng không thương tiếc, và thẳng thừng đến mức chẳng nương...miệng :))
      Em cảm ơn những lời an ủi động viên nhưng những lời mắng thẳng mới khiến em để tâm và suy nghĩ :))
      Có thể rồi có những lúc trong đời, cảm xúc chị cũng sẽ chùng chình yếu đuối như em lúc tệ hại, em không tin không ai không có những lúc yếu mềm nhũng ra như thế :))
      Em cố chấp có, ương bướng có, luôn hành xử cảm tính là có nhưng sự bênh vực của tất cả chưa bao giờ cho em cơ hội nhận ra. Chị cho em nhận ra dù chị nói với em ít, chả khuyên càng chẳng an ủi...
      Chị hâm hâm, khác khác không như số đông tự cho mình là khìn khìn thường xuyên nhưng em là mong gặp chị nhất nếu ra Hà Nội. Em không sợ càng ước càng thất vọng nhiều vì nếu mình muốn mình sẽ tìm cách bằng không thì tìm lý do thôi :))
      Khi em nhắc về chị với Tuấn Anh, cậu ấy cũng bảo chị là người chị thú vị và mong được gặp chị ở Hà Nội :)
      Vì chị hối tiếc nhiều quá nên là trông chị mới già đó chị 3! :))
      Hy vọng gặp chị, không gần, không xa mà là lúc vừa đủ duyên. Em tin duyên và tin vào điều mình thực sự muốn nữa...
      Chuyện pizzza là cái cớ chứ thật ra do cậu ta thích nghe em hót :)) Có hôm gọi liền nghe em hót hơn tiếng mà vẫn không thấy làm chán, cho nên dự mà gặp cậu ấy em phải mang kẹo ngậm phòng đau họng khi lên đường :))
      Chị thì không phải lo vì gặp chị em không hót. Em muốn nghe chị hót :))

      Xóa
    6. Ái chà, nghe cứ như đang..đọc thư ấy nhỉ? He. Khuya qua chị có đọc rồi cười. Ngta vẫn hay tưởng tượng về một chị...có vẻ thú vị như thế. Có người từng nói với chị thế này, sau một khoảng thời gian biết chị: "Tôi không hiểu vì sao tôi có thể thích được H.a, vì xét cho cùng, H.a, chẳng được cái nước gì." Haha, nghe..cay đắng chưa? :d. Mà có vẻ chị xấu tính thật, hôm qua, chị còn quát con bạn ầm cả đường chỉ vì nó.....ko chịu vượt đèn đỏ. He, nghe vô lý chưa? :d
      Thế nên nếu có gặp chị, nhóc cứ thoải mái mà thất vọng (nếu có), khỏi phải cố tìm lý do làm chi, thấy,....gượng ép lắm. :d
      Cơ mà....chắc chị cũng không đến nỗi quá tẻ nhạt, để khiến nhóc thấy buồn chán. :D

      Xóa
    7. "Hâm" theo như cộng động mạng định nghĩa là thần kinh nhẹ, không bình thường, khác người và những người hâm thường là những người chân thật, thẳng thắn (quá mức) và không (có vẻ như) muốn hại ai...:)) đại loại vậy...
      Thế đã biết chị không giống ai thì lường trước chuyện khác thường là bình thường. Mà nói chứ em cũng vượt đèn đỏ hoài nên thấy cũng bình thường :))
      Đời chả có quy luật nào...mọi cái nó tương đối như vậy. Đôi khi làm trái lại thử coi có ra làm sao không.
      Em chả có gì phải thất vọng, thú vị hay không thú vị tự em biết...em cũng không phải cái đứa thích giả vờ không thích lại bảo thích. Tính ra cũng hâm ngang ngửa chị nên chị cứ an tâm mà làm chị em thì cứ thong thả mà làm em. :))

      Xóa
    8. Thiệt ra không có gì thú vị cũng là một kiểu thú vị :)

      Xóa
  5. Gam màu blog rất ấm <3. Cuối tuần an yên

    Trả lờiXóa
  6. Một tỷ năm rồi mới thấy bác xuất hiện ạ?

    Trả lờiXóa
  7. Rồi hạnh phúc sẽ đi qua nỗi cô đơn
    Đến với em như món quà của cuộc sống ...
    ....
    Về chơi blog đi cô nhỏ ơi-thấy nhớ những vần thơ của bé đấy

    Trả lờiXóa