Hôm qua đứng giữa chiếc cầu bắt trên đầu làn đường, tôi nhìn
thấy một sự trở về…
Chuyện kể về người con gái thích hoa bi màu trắng, loài hoa
mà cô bảo chỉ điểm tô cho những bông hồng, làm nền cho những loài hoa hương sắc
tuổi tên. Không sao cả. Ai bảo những điều ẩn nhẫn là không bao giờ mang ý nghĩa
nào? Cũng như cô gái kia, có những điều thầm lặng cũng mang riêng mình những
giá trị dù rồi giá trị đó có khi mãi mãi cũng chỉ là một mật thất nhiều ngăn
khóa kín.
Chuyện kể về người con gái thích mưa, yêu mưa, thường khi đi
trong mưa một cách thật điên khùng nhưng riêng cô mới hiểu điều mình đang thỏa
mãn. Chuyện một cô gái nào đó khác thích đi dưới mưa để chẳng ai biết rằng cô
ta đang khóc chắc đã được nghe nhiều. Chẳng nói làm gì nữa. Bởi cô ấy đáng
thương che giấu sự yếu đuối con gái vào mưa. Còn riêng cô gái nhỏ nhắn này, lại
với cái mong ước mượn mưa rửa cho tâm hồn mình tỉnh táo.
Chuyện kể về người con gái thích trao đi nụ cười, có khi là
nụ cười vô ưu, yêu đời nhưng thường nhật vẫn là nụ cười ngụy trang cho đôi mắt
u buồn với những trăn trở rối ren. Những cái cười bảo bọc cho cái thế giới nội
tâm chật hẹp lúc nào cũng gần như chất đầy sóng gió.
Chuyện kể về cô gái tuổi 22. Yêu màu đỏ. Yêu hàng cây, ghế
đá. Yêu mái tóc đen dài. Yêu hàng mi cong hay ươn ướt về đêm và yêu những người
chưa bao giờ trở về.
Tôi tự nhiên hát “20 em cho đời một ước mơ” xong giật mình
tỉnh thức, mình đánh rớt tuổi 20 đâu rồi? Ôi cái tuổi đẹp nhất đời người lại là
để dành cho những sóng gió chia ly.
Tôi bật khóc nức nở. Tự hỏi mình từng tiêu dụng hay đã lãng
phí tuổi 20 để giờ đây ký ức về cái tuổi đẹp nhất ấy chỉ là những mảnh vụn trí
nhớ rời rạc.
Ôm bưng mặt. Tôi nghe vụn vỡ từ sâu tâm can. Có cái gì rất
buốt.
Rất thường xuyên trong những đêm tối một mình tôi thê thảm
đấu tranh với mớ ký ức như được lên sóng từ cái radio rỉ sét. Chập chờn và
hoảng loạn. Những trang hiện tại và quá khứ không còn liền mạch làm tôi mệt
mỏi, khiến tôi đổ quỵ. Văng vẳng đâu đó một vài câu nói mơ hồ đại khái “Nhóc,
em phải luôn mĩm cười bởi chính nụ cười ấy em tạo được cảm giác yên tâm cho
người khác” hay “Tớ không quan tâm quá khứ cậu ra sao, tớ chỉ biết là cậu hiện
tại” và “Chỉ cần em vui là được, anh không quan trọng đâu” rồi “Có tớ ở đây,
vẫn lặng lẽ là trang nhật ký của cậu”.
Tôi đưa tay đấm mạnh ngực mình. Tôi điên rồi…
Từng ngày đọc lại ký ức như thể sỉ tử học thuộc lòng bài vở
cho kỳ thi, lập trình ký ức bằng đôi mắt quá tổn thương mà vẫn còn đủ sức bật
khóc, thiết kế ký ức không bằng đôi tay, khối óc mà chỉ là qua những dòng chữ
nặng trịt nỗi niềm.
Tôi mê man trong sâu thẳm nhớ nhớ quên quên. Lạnh ngắt những
ngày lang thang thả hồn vào trong bình lặng dẫu Phố Sài Thành hun hút tấp nập
và chen chúc.
Để cho những ai đó mắng tôi nào hâm, nào bướng, nào ngốc nào
có vấn đề.
Dửng dưng lắm trước những lời mắng dẫu sâu thẳm là quan tâm,
tôi đau riêng mình với những điều chỉ riêng tôi mới hiểu.
Mà bỏ đi. Như chuyện phím. Như chuyện cổ chẳng có thật đâu
mà. Cứ nghĩ thế. Ổn cả.
À, là chuyện tôi chẳng còn quá ám ảnh sau gần 1 năm tôi buông
một cái nắm tay. Mà không, bởi do chưa bao giờ nắm. Mà bởi vì hiểu nhầm. Mà bởi
vì tôi cố tình gây sự hiểu nhầm này để hôm nay ngồi lại nhận phần sai trái.
Đáng lẽ tôi không nên tham gia vào cuộc “mượn lưng đỡ tủi” ấy mà tôi nên bắt
đầu yêu lấy người đã chưa bao giờ buông tay mình ra.
Dẫu thờ ơ. Dẫu lạnh lùng. Dẫu như nghìn trùng nhưng lại chưa
bao giờ người bỏ đi quá xa. Vẫn ở một nơi vừa đủ để kịp lúc mắng tôi té tát cho
những trò chơi im lặng điên khùng.
Chỉ là yêu thôi mà. Có cần nêm gia vị bằng quá khứ tổn
thương đâu? Người cũng vậy. Tôi cũng thế.
Mà không phải. Tôi chỉ là kẻ đứng bên lề quá khứ đó thôi.
Mãi mãi.
Nhưng tôi là mình và không là ai, tôi không dùng để thay để
lấp cho ai. Chỉ là tôi có thể đồng cảm. Tôi ích kỷ lắm chứ, nhưng chưa được cấp
quyền.
Tự nói, chỉ cần người bình tôi ắt cũng yên. Mọi chuyện khác
trở nên không cần thiết nữa.
Lặng lẽ.
Tôi thấy mình cầm trên tay những nhành hoa bi trắng khôi
nguyên, thuần khiết, những chấm hoa thơ ngây như vẻ đẹp trong sáng, thánh thiện
của một người con gái có dáng hình nhỏ nhắn, gọn gàng, dẫu ương bướng nhưng rất
đỗi ngọt ngào cuốn hút. Không phải Bạch Tuyết. Tôi chắc thế. Một cô bé làm
vườn. Hay trồng những bông hoa nụ cười dành lại cho nhân gian.
Buổi chiều sân ga, từng dòng người lướt qua vội vàng. Tôi
bẽn lẽn úp mũi cúi hôn hoa bi, chạy trốn một ánh mắt nhìn trong cái thời khắc
thời gian đứng lại.
Váy trắng. Tôi cười. Tim đập rộn mừng trở về.
Có lẽ.
Cát Lang, Lãng-Đãng,
09-07-2014
Tem Vàng Cháu nhé !!!
Trả lờiXóaDạ, camen nhận tem :D
XóaChị vẫn luôn nhớ em
Trả lờiXóaEm biết mà! <3
XóaVẫn nhớ chị nhiều :)
Mái tóc đen dài của em luôn ấn tượng, chắc hẳn sẽ có nhiều người yêu mến em vì điều đó! Em vẫn khỏe chứ?
Trả lờiXóaEm vẫn khỏe chị ạ! Chị thế nào?
XóaTóc Em từ bé thế...có ai yêu không thì giờ có chị rồi :)
Lâu quá. Chị nhớ em ♥ :D
Trả lờiXóaEm lên rừng tu chị ới!!!!!!!!!!!!! :DDDDDDDDDDDDDDD
XóaLam Linh -Cô bé quên Bác Minh rồi nhé -
Trả lờiXóaLuôn bình an này -
Nào có quên ạ. Chỉ là Camen lăn xả vào cuộc đời rồi khô cằn luôn ý tứ với thơ.
XóaCamen, ta thấy nàng khóa face lâu quá...
Trả lờiXóaĐịnh biến mất nàng Hồng Nhung hương sắc ạ! :D
XóaBiến mất lâu quá. Nhớ nàng nên chạy qua ôm một lát rồi về. :)
Trả lờiXóa