Thứ Bảy, 7 tháng 12, 2013

...

Này cậu, cậu có biết cái giá của bình thản không?
Là rất nhiều hiểu lầm và tổn thương :-)

Thứ Bảy, 30 tháng 11, 2013

Cậu ạ, Đông say mùa



Bão tuyết rồi. Chắc khá lạnh cậu nhỉ? Tớ đoán thế. Giữ ấm vào. Tớ cũng lạnh quá, nhưng là lạnh lòng.
Bao lâu rồi tớ không còn biết đếm thời gian trôi nữa. Với tớ giờ đây, từng ngày trôi đi rất nhẹ, nhẹ đến nỗi tớ không còn ý thức được từng khoảnh khắc quanh mình, chỉ nhìn nắng, mưa, trăng, sao qua ô cửa nhỏ, và biết gió thổi dịu dàng khi nhìn vài chiếc lá khẽ lay ngoài kia. Hóa ra có những lúc, lòng người trống trải đến đáng sợ như vậy. Hóa ra có những lúc tổn thương có thời gian ngấm vào tâm hồn để mình trở thành bất cần như vậy.
Tớ thấy mệt mỏi mọi bề, những lúc một mình, chẳng biết mình nên khóc hay cười mới đúng. Tớ im lặng.
Tớ vẫn thường tự hỏi, điều gì đền bù cho một cô bé chưa từng có tuổi thơ? Điều gì đền bù cho những ký ức buồn không phai? Điều gì đền bù cho tất thảy những tổn thương từ sâu thẳm tâm hồn của một đứa trẻ từng nhiều lần trái tim non nát vụn? Điều gì đền bù cho những bất công, xúc phạm và chịu đựng? Điều gì đền bù cho những bất mãn mà trọn đời chỉ muốn chôn giấu?
Tớ vốn chỉ cần một ít yêu thương, một người lắng nghe, một lần thấu hiểu.
Cậu hỏi, vì sao chưa bao giờ tớ kể ra? Giá như cậu biết sự sẻ chia đối với tớ là phải chạm đến mức tin tưởng tuyệt đối. Tự mình kể lể những khổ sở đó không phải con người tớ. Cậu ạ, lòng tốt suy cho cùng chỉ là lòng thương hại mà ta dành cho một người, chỉ có lòng thương người mới là thứ tình thương mà một người nào đó không bao giờ bỏ rơi hay rời bỏ ta. Tớ cảm kích lòng tốt nhưng không thể trông chờ sự thương hại được.
Tớ im lặng.
Tự dưng thèm được nghe cậu hát đến lạ. Mở điện thoại, những bài hát u buồn, cậu đánh thức tớ những ngày còn nước mắt. Hóa ra tớ cũng chỉ bình thường là một cô gái, nước mắt cũng buồn và mặn như bất kỳ ai…
Bao lâu rồi tớ quên mất mình là một cô gái nhỉ? Cứ mãi ghìm nén những lúc không vui, chịu đựng những lúc mệt mỏi, cứ lặng im những lúc tâm hồn tan tác, hoang hoải. Nội tâm tớ lắp đầy gai nhọn để chẳng muốn ai chạm vào…Và rồi, chỉ tự tớ cố làm tổn thương mình.
Thật ngốc.
Và cậu đến êm ả như vậy.
Đừng ai ghen tỵ, đừng ai hỏi tớ vì sao. Tớ chỉ muốn nói, tất cả những gì liên quan cậu chính là cả một vùng ký ức và hiện tại vô cùng khó giải thích với tớ. Nó lạ cậu à. An ủi tớ và đôi lúc thổi ùa thứ hạnh phúc dù nhỏ nhoi vào tớ.
Một tình yêu rất tình bạn. Tớ đã giữ tất cả bằng một lời cam kết như thế.
4 mùa Đông rồi đấy. Chắc cậu cũng đang không tin nỗi cái tình bạn ngoằn ngoèo kia lại còn đi tiếp mãi tận giờ trong khi những đường yêu đương thẳng tấp thì dừng lại và bao lần thay đổi. Là tình bạn. Chính tình bạn mới giữ cậu bên tớ, mặc kệ cả hai đã từng tổn thương với riêng cuộc đời mình.
Là vì tình bạn nên cậu mới luôn bên tớ giữa lúc tớ tạm biệt T, có những đêm dài ngập ngụa nước mắt.
Là vì tình bạn nên cậu mới luôn ao ước tớ cười lên.
Là vì tình bạn nên cậu luôn giữ khoảng cách nhưng chưa bao giờ để khoảng cách ấy quá xa khi tớ cần cậu.
Là vì tình bạn nên cậu mới luôn an ủi tớ, cho tớ niềm tin để lại yêu thương, chờ đợi một người không phải cậu.
Là vì tình bạn nên cậu luôn ở đấy, muốn mình trở thành quyển nhật ký của tớ, sẵn sàng cho tớ viết và ném vào tất cả chuyện không vui.
Là vì tình bạn cậu đã luôn dành thời gian cho tớ dù cuộc sống cậu nơi đất khách luôn luôn bận rộn và hối hả.
Là vì tình bạn cậu giấu tớ việc cậu trở về và không thể vào Nam, sợ điều ấy khiến tớ thất vọng và tổn thương.
Là vì tình bạn, cậu chẳng dám gửi tin nhắn vào hộp chat skype, yahoo hay bất kỳ đâu vì lo tớ tự ý tháo băng trong những ngày viêm giác mạc.
Là vì tình bạn, trong lúc tớ thất vọng nhất giọng cậu chỉ biết trêu đùa để mong tìm kiếm ở tớ nụ cười.
Là vì tình bạn, sinh nhật tớ cậu không một lời chúc nhưng lại gọi về trò chuyện với tớ thật lâu, chỉ vì biết rằng tớ không thể nhìn thấy.
Là vì tình bạn, nên sau tổn thương của tớ, cậu vẫn ở đấy trầm ngâm. Lặng lẽ quan tâm và dõi theo…lặng lẽ giúp tớ xoa dịu những nỗi đau tưởng như cả đời mình chịu rồi những vết sẹo.
Sau tất cả, tớ vẫn muốn giữ cậu như giữ gìn đôi mắt của mình. Và nếu cậu biết đôi mắt quan trọng với tớ nhường nào.
Là để nhìn tất cả chung quanh từ những điều tốt đẹp đến xấu xa nhất.
Là để phân biệt những sắc màu cuộc sống để biết rằng tớ thật sự yêu màu trắng đến thế nào.
Là để biết yêu một người.
Là để chọn lựa.
Là để quên.
Một ai không yêu nỗi đôi mắt tớ cũng chính người ấy đã không yêu nỗi một thứ quý giá đến như vậy.
Là một đôi mắt từng tổn thương, là như trọn vẹn cuộc đời mình đã từng chịu vết cắt.
Lòng tin thành xa xỉ,
Mất dần khái niệm hạnh phúc,
Trở nên không trung thành với lòng mình bởi tất cả những lo sợ,
Cần một hơi ấm, nhưng không cần một ai ở bên,
Cần một vòng tay nhưng chỉ tự ôm mình trong mọi giông bão,
Cần cảm giác yêu thương nhưng không cần một tình yêu nào nữa,
Cần nắng, nhưng cứ ước mưa về…để chỉ rột rửa hết thảy những lo sợ, bất an và thương tổn.
Cho tớ có lại dũng cảm để bước thêm một lần.
Cho tớ có lại dũng cảm giữ lại một người.
Rất quan trọng. À mà không hẳn là yêu đâu.
Lạnh ngắt.
Cậu ạ, Đông say mùa.
“Cậu vẫn thường ngưỡng mộ tình yêu tớ cho anh
Cậu bảo sẽ chẳng bao giờ có ai yêu cậu bằng tình yêu như thế
Một tình yêu cho tớ làm hết những điều có thể
Chỉ vì một nụ cười”

P.s Tớ mệt mỏi. Có lẽ tớ cần có thời gian cho mớ cảm xúc rối ren cứ thiêu cháy tớ mỗi ngày. Giá-như-tớ-có-thể.

Camen, 30/11/2013
Có những ngày như thế,


Thứ Hai, 18 tháng 11, 2013

Yêu thương là khi cúi xuống thật gần



Những dòng này chắc chẳng còn xa lạ nữa đâu
Khi những gì chị nói cùng Em ắt còn nhiều hơn thế
Tuổi mười tám, Em đã biết thế nào là trễ
Để yêu ba mẹ mình nhiều hơn nữa, cho đến lúc rời xa…

Út à, chị đọc rồi những dòng Em viết trong nhật ký ngày qua
Chị không cười Em mà còn thật sự lấy làm cảm động
Tuổi mười tám, Em tiếc nuối gạt đi ước vọng
Vì lòng hiểu thảo và vì thương chị, phải không Út thương yêu?
Ừ, chị luôn tự hào, nhưng có những điều không thể hiện để em tránh tự kiêu
Với tuổi mười tám của Em, chị lo sợ nhiều hơn. Em không biết.
Chị nghiêm khắc với Em, dạy bảo nhiều hơn mức cần thiết
Suy cho cùng vì chị lại quá yêu thương em trai.

Út à, Em nghe đây!
Chị sẽ không nhắc nhiều về chị, về chị hai hay về mẹ
Chị muốn Em nghe chỉ về ba thôi nhé!
Một người đàn ông hãy chân chính như một người đàn ông.
Này Em, Em nhớ không?
Tiệc cưới hôm nọ nhà bạn Em đã làm Em say khướt
Em về nhà, nôn lênh láng và bắt đầu nóng sốt
Ai đưa Em đi viện lúc tối trời? Bóng ba hao gầy đấy, trên đường vắng lặng tiếng chó sủa inh tai.
Một người đàn ông tất nhiên có quyền được uống, được say
Nhưng 18 tuổi Em phải chịu trách nhiệm trước mình rồi Em ạ
Em sẽ ngủ được ngoan nếu như Em từ tốn hơn chứ không phải cứ “chén tạc chén thù” đến khi tiệc tùng tan rã
Sao Em không nhìn ba mình? Vẫn biết uống đấy nhưng chưa bao giờ làm khổ mẹ và chị em ta.
Nhớ nhé Em một bài học cho ngày hôm qua
Chị sẽ không nhắc nữa bởi lòng chị còn lo lắng nhiều hơn thế
Em rồi sẽ có nhiều bạn, có người yêu…và chị bắt đầu buồn rơi lệ
Lo những nông nỗi, đua đòi, sự háo thắng sẽ từ ngoài đời thường bước vào cuộc đời Em.
Út à, gia đình mình, cả chị cũng không có vật chất cho Em
Nhưng khi tuổi nông nỗi gọi tên, liệu Em có vượt qua những khát thèm, so sánh
Có bao giờ Em sẽ lại mặc cảm buồn rồi tự ti hoàn cảnh
Sẽ bước sai đường, lạc lối, quay lưng lại với tình thương?
Chị biết mình đang lo xa, nhưng thế gian đều có ngả rẽ trên đường
Mà chị lại sắp xa Em, tự lập trên một con đường mới
Phải làm sao khi Em, tuổi hiếu thắng đang trực chờ mời gọi?
Tất yếu chạm vào dù chỉ chút ít sự tự kiêu
Em trai! Khi trên bước đường gặp phải những trớ trêu
Những cám dỗ cuộc sống khiến Em khác đi so với Em từng có
Hãy nghe chị lúc này, những lời thì thầm to nhỏ
Yêu Em nhiều, hơn tất cả những gì chị có thể nói ra.

Em! Em đừng chê nét quê mùa, chân chất của ba
Tất cả là cho Em hôm nay lịch lãm và bản lĩnh
Nên nhé Em, đừng tỏ ra khinh khỉnh
Khi một ngày, ai đó nhìn, mai mỉa, nhạo cười ba
Nếu Em yêu ba nhiều, thay vì xấu hỗ Em sẽ rất xót xa
Những dấu vết của ngày qua là cả đời ba lao cực
Nên Em à, đừng chê ba nghèo không có gì cho Em ngoài lòng yêu thương rất mực
Ba đã tự đấm ngực nhiều ngày, bất lực hơn nhiều so với những gì mà Em có thể tưởng tượng ra.
Em! Nhà bạn Em có thể thuộc về quan chức, bí thư, chủ tịch…nhưng suy cho cùng họ cũng là những người cha
Em đừng mặc cảm khi ba mình là một bác nông dân, bán lưng cho trời, mặt dành cho đất
Có gì đâu, khi ba yêu thương và nuôi lớn mình bằng tháng ngày vất vả nhất
Cũng lao động hết lòng, dùng đồng tiền chân chính dạy Em biết yêu cánh đồng lúa quê hương.
Em! Nhìn ba đi, lúc nào cũng lạc quan dù một nắng hai sương
Nên Em đừng chê chiếc áo ba bạc màu, nhuốm rách
Tất cả là cho Em, quần Jeans, sơ mi, áo phông cùng bạn bè để không khoảng cách
Mọi sơ sài của ba mẹ đều là cho sự tươm tất của các con!
Em! Cũng đừng vì một lời ong tiếng ve nào mà về nhà khinh miệt đôi dép tổ ong đã lỗi mốt so với thời “vàng son”
Đôi dép ấy đã theo ba suốt những quãng dài gian khó
Em hãy luôn yêu quý thay vì bày nét mặt cau có
Ba nhịn phần mình chẳng phải vì đôi giày mới Em mua sao?
Em! Em cũng đừng phàn nàn tại sao ba không cho chị em mình được cửa rộng nhà cao
Nếu như Em nhớ chị đã từng kể qua những ngày tháng đó
Những ngày ba mẹ làm xa, Em trong vòng tay chị đêm đêm để tránh những giọt mưa dột rỏ
Bên mái tranh nghèo trống trước hụt sau…
Này thiên thần! Ngôi nhà nhỏ này không chỉ là ngôi nhà đâu
Mà còn là cả dáng hình ba, cả tình thương ba chăm chút
Là từng viên gạch ba tự tay đắp xây cho hạnh phúc
Em nhé hãy mĩm cười! Đừng mặc cảm tự ti.
Cũng đừng chê chiếc xe cúp nghèo nàn mà mỗi sáng ba đi
Nếu Em biết khi xưa ba chân trần, lội hàng bao cây số tìm thuốc nam vì chị em ta nhuốm bệnh
Nếu Em biết chiếc xe đạp ngày xưa ba đèo mình mấy mươi cây số để gửi tiền cho chị học xa bằng tất cả lòng ba yêu mến
Em ạ! Hãy mĩm cười, yêu ba hơn nữa chứ sao lại tủi thân?
Em! Cũng đừng chê ba cù lần, mù Internet, càng không biết facebook hay những trang xã hội,..vân vân
Ba đổi đời ba là cho riêng Em những hiểu biết
Nên Em à, hãy thương ba hơn bằng tất cả sự cần thiết
Hiểu biết để làm gì khi điều cơ bản nhất là yêu trước hết gia đình mình mà Em cũng vô tri?
Em trai bé bỏng! Rồi cuộc đời sẽ đẻ ra nhiều thứ khiến mắt Em mê si
Chị biết Em buồn khi xung quanh, bạn Em kẻ “Note Tư” người Iphone 5S
Gã Exiter, kẻ Nou 5, người thì PCX
Em cũng có ước vọng của mình nhưng không phải là đua đòi, so sánh nhé, em trai!
Lao động là bằng trí óc và đôi tay
Ba mình vẫn dùng chiếc điện thoại chỉ chức năng nghe gọi
Chiếc xe của ba chính là chiếc cup mà chị nói
Cả đời ba vất vã còn chưa chạm tới được những điều xa xỉ thì Em đừng nên so sánh, đua đòi mà làm tổn thương ba
Nếu được, Em hãy sống bằng những gì mình có ngày qua
Đừng vì những đua đòi khiến Em đi lạc lối
Ba rất thương Em, chị cũng muốn được cho Em những gì Em mong đợi
Nhưng Em à! Hãy sống đúng tầm và đòi hỏi trong khả năng!
Lòng chị hãy còn bộn bề, bâng khuâng
Nỗi lo lắng Em vào đời khiến lòng chị khắc khoải
Nói sao cho hết những điều lòng chị đang ái ngại
Cu cậu à! Chị đang lo xa quá phải không Em?
Rồi Em sẽ lớn, sẽ càng trưởng thành thêm
Hãy lấy ba làm gương, người chị luôn tôn là thần tượng
Yêu thương gia đình bằng tất cả sự hy sinh cao thượng
Đúng mực, ngọt ngào, nghiêm khắc mà thương yêu.
Cậu Út! Chị tự hào và tin tưởng vào sự phi tự kiêu
Nên những khi sắp lạc lối Em hãy vững vàng vì Em còn có chị
Em có biết yêu thương vốn là gì không nhỉ?
Là khi ta cúi xuống thật gần!

P.s “Chị đã bật khóc khi viết những dòng này! Em hãy đọc bằng cả lòng mình nhé Em trai ngoan của chị! Chị rất yêu Em, nhóc ạ!”
Khá dài, cảm ơn ai đã đủ kiên nhẫn đọc đến dòng cuối cùng này! :)

Camen, 17/11/2013

Thứ Tư, 13 tháng 11, 2013

Anh nhấc bổng Em qua nỗi đau



Có một người như thế ai tin không?
Ở bên bạn chỉ dõi nhìn nhưng không phải là chờ đợi
Chỉ xuất hiện khi biết lòng bạn đang bối rối
Khóc vì mong một ai đó chẳng về.
Có một người ở bên bạn đóng giả chú hề
Chỉ muốn bạn cười lên sau những giọt nước mắt
Những quan tâm lại trở thành kẹo ngọt
Nỗi lo lắng quá nhiều để mắng bạn như một cái đánh yêu
Có một người như vậy, quan tâm bạn rất nhiều nhưng không phải người yêu
Một cách rất cố ý luôn đẩy bạn về hạnh phúc
Người chỉ đứng lặng dõi trông những cảm xúc
Rồi mĩm cười, lui khỏi khi bạn đã bình yên
Có một người như vậy, ở bên, lắng nghe bạn những trăn trở, niềm riêng
Bạn hãy tưởng tượng đi, chẳng bao giờ bạn lại thấy mình an toàn đến thế
Người sẵn sàng bỏ đi giấc ngủ hoặc chấp nhận mình ngủ trễ
Chỉ để ngồi đây nghe bạn than thở đêm chơi vơi…
Ừ, thì có một người như vậy đấy, có lẽ Thượng Đế đánh rơi
Luôn hàn gắn, luôn đắp xây tình yêu cho kẻ khác
Chẳng màn lắm trái tim mình đi lạc
Chỉ vì một nụ cười.
Có một người như vậy, để bạn biết nhớ mong những lúc xa rời
Một người lặng lẽ để rồi trở thành người quan trọng nhất
Một người dưng mà bạn chẳng bao giờ muốn mất
Trong cuộc đời chẳng biết còn lại bao nhiêu thời gian…
Cảm ơn, đã bên Em suốt những ngày tháng dở dang
Tạo niềm tin cho Em chờ đợi một điều không tới
Thêm niềm yêu để Em yêu một người không yêu Em như vẫn nói
“Em trở thành một trong nhiều thứ quan trọng và chẳng có gì khác biệt hơn đâu”
Người này! Mạnh mẽ là khi biết mĩm cười sau tất cả những niềm đau
Nhưng hạnh phúc là khi Em có Anh, tự nguyện bước vào để xoa dịu
Em có kiên cường đâu chỉ là do Anh giống như điều kỳ diệu
Nhấc bổng Em lên chạy khỏi những tổn thương.
Người này! Giờ ta hãy đổi vai cho nhau nhé yêu thương!
Anh đấy, hãy yêu đi, dù có khổ đau Em sẽ mãi là người bên cạnh
Nhưng tất nhiên Em ước gì Anh hạnh phúc nhiều hơn, đến bất tận
Em lặng lẽ cười, Anh lặng lẽ cười, ta hạnh phúc theo cái cách của riêng nhau

Ừ, là có một người như vậy dạy cho Em một kiểu yêu dài lâu
Một kiểu yêu không gọi được tên nhưng hơn cả một tình yêu là vậy
Là nhảy cóc từ tình bạn để trở thành thấu hiểu đúng không nhỉ?
Trao yêu cho người khác mất rồi!
Này Người!
Liệu có định mệnh không Anh?


Camen, 13/11/2013
P.s Em đã ngỡ rằng mình không sao, ngỡ rằng mình vẫn ổn trong chờ đợi, hóa ra không phải thế, chỉ là, có người đã chia bớt một nửa tổn thương kia! J

Thứ Ba, 24 tháng 9, 2013

Em muốn gọi Anh là biển

Em muốn gọi anh là biển
Để khi em hòa vào anh bao muối cũng không làm mặn đại dương
Em muốn gọi anh là biển
Để dẫu mênh mông em cũng không đắn đo chọn lựa lấy con đường
Em nói đại dương không mặn
Vì biển anh đã là muối từ lâu
Em nói không cần chọn lựa
Vì biển anh chỉ duy nhất thẳm sâu
Rồi em ích kỷ
Chỉ muốn biển nồng mặn với muối
Còn muối mặn cuộc đời
Em ôm trọn vẹn những vết thương
Hãy chiều em một lần, biến mình làm đại dương
Được không anh xa thẳm?
Hãy cho em một lần nằm gọn trong đại dương anh mê đắm
Một lần, và em tan đi
Đừng, anh đừng buồn và thương khóc chia ly
Cũng đừng nghĩ ra đi là đánh mất
Không phải đâu.
Có chăng là sự trở về
Má áp môi kề
Ta trọn vẹn yêu thương khi hòa làm một
Đại dương và một thân thể mai một
Quên những nhập nhằng…
Anh! Anh đừng tin thế gian có một sự chờ đợi vĩnh hằng
Giống như nàng Tô Thị hôm nào hóa đá
Trái tim nào rồi một ngày cũng mòn rả
Trước hững hờ, trước cái buốt lạnh của thời gian
Chỉ có đại dương là mênh mang,
Nên anh hiểu không cái điều mà em đang khắc khoải?
Rằng anh hãy,
Rộng lớn để hóa nhỏ nỗi đau.
Trời vút cao,
Xa thẳm chân mây chính là biển anh đó
Hát nhé anh,
Tiếc chi tháng năm vò võ…

Em muốn gọi anh là biển
Một lần rồi ta xa xôi
Như hôm nào, chỉ còn nước mặn với đơn côi…





Camen, Em-muốn-gọi-Anh-là-biển
23/08/2013.

Thứ Bảy, 24 tháng 8, 2013

Remember When


Cơn mưa hững hờ nào len qua ngõ chiều nay
Vạc cửa sổ ướt sũng,
Tấm khăn giấy mỏng tanh em khờ dại lao mưa cho vỡ vụn
Ừ, thì có bao giờ khô?
Cũng như trong một buổi chiều mùa Thu
Em đếm mãi những chiếc lá khô rơi ra từ cây mẹ
Thế rồi đâu phải chỉ có về những cơn gió nhẹ
Nên lá lìa cành em có đếm hết dường bao?
Đời người sao như chiêm bao?
Ta mộng mị giấc mơ mình mê mãi
Những lối tình trong hạnh phúc rực cháy
Để khi tỉnh giấc,
                           …xa tầm tay với, hoặc rồi
                                              …như cơn mưa nọ, như chiếc lá khô…
Hư vô,
Không hẳn chỉ do không bao giờ chạm tay được
Mà có khi,
Mong manh, nên ta sợ vỡ tan.
Đời người, ai lại mong mình hát khúc nhạc dở dang
Nhưng đôi khi yêu thương lạc nhịp
Tìm đến nhau khi si mê chỉ kịp…
…muộn màng.
Đêm sẽ tàn.
Mưa sẽ tạnh.
Thu sẽ qua.
Nhưng lòng người có bao giờ lại được như mình từ thuở trước chia xa…
Tê dại.
Hôm qua…

P.s Có một người xa lạ, thường mỗi sáng căn dặn tôi “Em, dù có chuyện gì thì cũng phải nhớ uống thuốc, không được bớt đi, không được ăn đồ cay, không được bỏ bữa. Ngoan nhé”, mỗi trưa thường nhắc tôi uống thuốc sau bữa ăn, mỗi chiều dặn tôi uống thuốc không được quên, mỗi tối dặn tôi ngủ sớm…Mỗi khi thuốc đắng, tôi nhăn mặt, người lạ cười bảo “lúc nào thấy quá đắng hãy tưởng tượng em đang được dỗ dành nhé!”
Thầm cảm ơn sự quan tâm đó, cất giữ như một hồi ức tốt đẹp hôm qua…
Remember when.



Camen, đêm muộn màng
Đêm lén mẹ ngồi khắc khoải
Đêm trốn giấc ngủ,
Đêm đen lạnh tanh.
24/08/2013

Thứ Năm, 8 tháng 8, 2013

Nhạt



Ta nằm giữa trời, ngắm ánh nắng còn ngủ say chưa thức.
Ta nằm giữa đời, ngắm dòng người đông chật bỏ quên nhau.
Ừ, thì có sao đâu.

P.s Cafe thì có bao giờ là ngọt
Là do ta tự ý bỏ thêm đường
Giữa biển lớn, khi lòng nghe chát đắng
Có bao giờ ta nêm vị yêu thương?
Camen, Đêm tịch mịch...



Thứ Hai, 5 tháng 8, 2013

Cơn mưa ngang qua.



Chiều hôm qua!
Cơn mưa đã ùa về mà không một lời hẹn. Ta đứng bên hong cửa, ngắm nhìn từng giọt mưa yếu đuối nhưng luôn có nhau trong một trận mưa dài. Hãi hùng. Ta cô đơn hơn những giọt mưa nhỏ bé đó biết nhường bao!
Ừ mưa. Ta hoan hỉ yêu mưa đã bao lâu thời gian của cuộc đời mình? Mưa của những suy nghĩ chếch choáng, mưa của những chiêm nghiệm, của đời sống ta rạo rực, chao đảo bổng tìm được chốn nương nhờ yếu đuối. Cơn mưa của những suy nghĩ triền miên, hay chính mưa của những yên bình? Ta mâu thuẫn trên chính cuộc đời mình, suy nghĩ mình.
Ừ mưa. Ta yêu mưa và cũng yêu mùa Thu nhiều luôn như vậy. Mưa buồn. Thu lại càng buồn suy tư. Vậy còn người con gái yêu mưa và yêu cả mùa Thu thì sao?
Ta mê mải nhớ những mùa quên lãng. Ta thu xếp những trận tình con con vào trong con tim chật chội.
Ta nhớ da diết những nụ cười vô ưu của những ngày se sắt lạnh ta được ai xe đạp chung lối những buổi tan trường. Ngày ấy ta chưa yêu.
Ừ mưa. Anh cỡi áo che ta ra bãi đậu xe. Tà áo dài ngày xưa còn nghịch ngợm để gió đùa thổi bay phấp phới. Cũng như ta, nghịch ngợm chạy khỏi anh để hứng lấy những giọt mưa ti tách rơi đều. Anh đuổi bắt ta trong sự che chở, ta chạy vụt đi như kẻ bơ vơ. Ngày ấy ta chưa yêu.
Ừ mưa. Ta ngất lịm trong vô vàn mỏi mệt. Bàn tay ai hoảng sợ ôm riết ta như sợ đánh mất một điều gì quý giá. Ai đã bồng ta trên tay, áp ta vào giữa lòng mình chạy nhanh chân trên đường đến trạm xá. Ai đã khóc, nước mắt rớt ướt đôi mi ta?
Ừ mưa. Ta chơi vơi trên cánh đồng dài ngập trũng nước. Ai đó tháo giày cõng ta bé nhỏ, mong manh trên lưng. Người bảo “Này em! Anh đang cõng trọn niềm tin của cuộc đời mình”. Ta ngây thơ cười giòn áp má lên lưng anh. Ngày ấy ta chưa yêu.
Ừ mưa. Anh đi giữa một chiều mưa Thu lạnh buốt giá. Anh đi để giành lại cho ta đôi môi tươi cười không nghĩ suy. Anh đi để chạy trốn mối tình đầu của cái thuở nhiều si mê ấy_tuổi mười tám. Anh chạy trốn cô bé mong manh có nụ cười thánh thiện tan chảy lòng người để rột rửa tổn thương. Hà Nội ngày ấy buốt giá một nỗi buồn, còn ta vẫn hoan hỉ với những ngày cấp sách. Ngày ấy ta chưa yêu.
Cho đến một ngày nước mắt ta không còn lau khô được nữa. Năm ấy, ta bước vào cảm xúc của anh. Cảm xúc yêu một người cũng ở tuổi mười tám như anh hôm qua.
À, chỉ là tổn thương thôi mà. Ta nhẹ hẫng trước nước mắt. Hoặc vì ta không còn đủ sức để kêu than. Hình như ngày ấy lại mưa, mưa của trời nhòa nhòa mà sao mưa của đời ta khô khốc.
Nước mắt không mặn mà đắng lòng.
Ừ mưa. Anh tìm kiếm ta trong điên dại, chỉ sợ cơn mưa khắt nghiệt sẽ nhấn chìm ta thực sự. Bao lâu rồi anh vẫn ở bên âm thầm bảo vệ, dù biết rằng ta đang say ngất bên một tình yêu. Đơn phương là không dễ dàng, chỉ là vì anh lại quá yêu thương con bé trẻ con như ta ư. Còn ta thì, chỉ để người khác làm tổn thương mình và cũng sẽ một mình chịu đựng lấy điều đó.
Ta chơi vơi đếm lá trong cơn mưa Thu chiều buồn. Lần đầu tiên ta biết lạnh. À, không phải trên làn da xanh nhạt đến tím tái, mà là lòng ta lạnh ngắt cô đơn. Nhưng ta có trách cơn mưa chiều đó đâu…
Ta vùi mình trong những đêm dài khắc khoải. Những dòng nhật ký đẫm ướt nước mưa hay nước mắt của ngày xưa. Ta viết đến rã rời. Ngủ gật trên bàn phím. Nỗi đau vẫn trị trong tim.
Ừ mưa. Ta chạy rong trên những con đường dài. Gió thốc vào gương mặt xanh nhợt nhạt. Ta đi mãi, và mưa sau lưng. Ta chống chọi với bao cái nhìn thương hại. Là ta mong manh hay nỗi đau quá lớn để ta có thể thốt nên lời?
Cuộc đời hỏi sao ta lại đau? Phải chăng do đôi bàn tay ta muốn níu giữ còn người thì cứ như cơn gió không trói buộc? Không đâu, ta đã thơ ngây đễn nỗi chưa bao giờ biết đến cố chấp. Nếu là thuộc về ta người có rời xa ta đâu. Ta đau vì người siết chết sự thơ ngây đó bằng sự xúc phạm. Tình yêu không có lỗi, chỉ là người đã chọn mất ta thôi.
Ừ, người bảo ta hãy chôn đi ký ức ngày xưa trong cơn mưa chiều khắc khoải. Thì ta có nhớ đâu, chỉ là người có làm được như lời đã nói.
"Anh thấy mình đã làm em buồn rất nhiều. Anh cũng không còn xứng đáng với tình cảm của em nữa. Khi xưa anh nghĩ "tình cảm của anh to lớn và chân thật thì anh có thể mãi mãi yêu em". Nhưng anh đã sai. Anh rất hối hận vì việc đã làm. Vạn lần xin hãy tha thứ cho anh! Anh xin được làm người anh hay người bạn của em thôi. Anh sẽ cố gắng hoàn thiện và làm một người tốt. Anh mong rằng khi làm một người bạn, một người anh thì anh sẽ làm tốt cương vị mới của mình. Xin em hãy tha thứ cho anh những chuyện không vui đã qua, xin em hãy chôn tình cảm buồn của anh và em vào trong dĩ vãng. Anh rất trân trọng em, lúc nào cũng vậy hết. Hãy vui sống tốt nhé em. Chúc em hạnh phúc!"
Và trong những cơn mưa chiều về, ta lại cứ đau đáu nhớ về sự giày vò mà người dành cho trong suốt 3 năm qua. Ta đã hạnh phúc đấy ư?
***
Mưa đã rơi suốt mùa Thu trong suốt 3 năm qua. Còn ta thì bỏ quên bốn năm ròng ai đó vẫn hiện diện bên ta trong thầm lặng.
Ừ mưa. Người có tình yêu của đời mình còn ta thì hẫng hụt với vỡ tan.  Vẫn hằng đêm hằng đêm ta ngơ ngẫn bên trang nhật ký rồi ngủ thiếp đi trong cơn mệt rã rời.
Người vẫn bên ta, hay nói đúng hơn là do ta chỉ còn người là bạn. Ta bấu víu một niềm vui cuối, an ủi mình bằng tất cả sự xót xa. Để rồi, một chiều tháng 3 nào đó, có tiếng đàn ghi-ta đánh thức ta bằng những giai điệu ấm áp và dịu nhẹ. Người hạnh phúc, cũng như ta một lần nữa cảm nhận được hơi Xuân trong băng giá.
Những cái liên lạc thưa dần, ta say ngất bên cánh đồng hoa bướm mới. Tự nhủ, cho mình thêm cơ hội để được yêu thương. Ta quá liều lĩnh hay lòng ta vốn vẫn khát khao yêu thương như sự sống vốn cần hơi thở?
Ừ mưa. Ta ngắm mãi một hình dung ảo tưởng, nắm lấy một cơ hội ảo tưởng.Ta trao gửi cuộc yêu của mình vào trong sự đánh cược, hoặc rồi được đáp lại, hoặc rồi ta sẽ cao thượng cho đi…
Rồi ta tự cười mình. Ta đã mất đi trọn vẹn yêu thương hôm qua, vậy ta còn lại gì để cho đi? Có phải chăng chỉ là một trái tim khô khốc, một đôi mắt sắt lạnh vô cảm? Không, ta đã lầm và người cũng vậy. Cái đã mất đi ấy là thân, cành, tán lá…ta vẫn còn đây thứ cây non vẫn có thể đâm chồi. Mà tình yêu, vốn chẳng phải được nuôi lớn dần lên đấy ư?
Ừ mưa. Người quan tâm ta để ta can đảm bắt đầu lại. Để đến khi cảm xúc trong ta đầy lại người lại dần khéo léo hững hờ buông. Ta biết những thử thách đang chờ đợi đấy chứ. Sao ta lại dửng dưng mà cố chấp bước tiếp. Là vì ta tin đó thôi.
Ừ mưa. Cảm xúc ta trao đi đâu rồi để nhìn thấy anh tan vỡ một tình yêu ta lại không phải là người bên cạnh. Ta chỉ biết có bản thân mình và cái lẽ yêu đương dịu ngọt mà quên đi ai đã ở bên mình trong những ngày đổ vỡ khi xưa. Anh cười, tim anh cũng biết vỡ vụn mà. Chỉ là anh muốn những ai anh quan tâm đều sẽ được hạnh phúc. Còn anh thì, thôi vậy, đến rồi đi, hợp rồi tan, lòng tin của anh đã cạn kiệt.
Ừ mưa. Những buổi tối ta ngơ ngẫn cười bên những dòng tin nhắn. Cái nick nào đó sáng đèn ta cũng chợt quên bẵng trong ngẫn ngơ. Ta biết lòng mình vẫn quan tâm anh, chỉ là cái miền cảm xúc mới kia lại làm ta quá bận bịu. Ta cho mình cái quyền lơ đi và chỉ đến khi biết mình không ổn ta mới ngơ ngác đi tìm. Tự lúc nào, ta trở thành một kẻ vô cùng ích kỷ đến vậy, hay chính những mất mát chỉ để cho ta hình thành thêm ý nghĩ chiếm trọn cho riêng mình?
Ừ mưa. Anh vẫn cô độc trong thầm lặng. Ta dần cũng thầm lặng trong cô độc chăng? Có phải khi nghĩ rằng đã nắm chắc yêu thương trong tay bản thân mình lại hóa mình thành nhòa nhạt, hay là vì đó lại là những sự thật mà ta phải học cách chấp nhận khi bước vào yêu?
Ừ mưa. Chính ta lại đơn độc trong cơn mưa chiều ấy. Làm gì có trái tim nào sỏi đá không biết nhớ nhung, không biết hờn trách, không biết mong ngóng mà chỉ có một người đang thầm lặng chịu đựng những hẫng hụt đó thôi.
Ta bước mãi trên những con đường vắng bặt bóng người. À mà thật ra là có người, chỉ vì chính lòng ta đang lẻ bóng nên phố cũng chợt vắng tanh. Mưa, rồi thì ta cũng mặc hay chính vì ta đã một mình lâu đến nỗi chẳng còn biết đến lạnh lùng.
Ừ mưa. Chắc người vẫn chưa bao giờ sợ mất đi một tình yêu cũng như chưa bao giờ sợ mất đi ta vậy. Ừ, ta có là gì đâu, giữa biển người ta chỉ là một người_không có tất cả chỉ trừ một tình yêu.
Ừ mưa. Ta nặng một gánh lòng khắc khoải. Định mệnh ta biết vẫn diệu kỳ nhưng với ta lại đùa cợt lắm thay.
Ta gượng gạo với những ngày tạm bợ, chắp vá niềm vui bằng những cái cười nhạt thếch. Nước mắt vẫn thường trực tuôn ra trong những lúc một mình. Người sẳn sàng ta không nỡ, người vắng bặt ta lại ngóng trông.
Niềm tin của 2 con người đã dần cạn rồi. Đâu chỉ riêng ta, anh cũng đã đau rất nhiều đến độ bất tin. Ừ, có ai lại dễ dàng quên đi một vết thương, mà khi đó là vết thương lòng?
Mưa mãi. Ta gặp lại ai buổi chiều cuối Hạ. Lúc anh đi Thu nhuộm kín màu trời, ấy vậy mà ngày anh về cũng lại buổi đầu Thu như thế. Anh cười, ngắm ta trong tê dại, mê man trong thinh lặng một tình yêu. Sao thế? Năm năm vẫn chưa đủ khiến anh quên đi nụ cười giòn tan trong cơn mưa chiều ấy ư? Anh bảo, năm năm để anh có tất cả chỉ trừ ta và hạnh phúc của đời anh. Và rồi anh nói, vẫn yêu em.
Vẫn lại một chiều mưa. Ta không hẹn mà gặp người nơi Roma tình tứ. Người vẫn cái cười tỏa nắng, ta vẫn cô bé hồn nhiên. Người bồi hồi nhắc ta nghe những kỷ niệm, những ký ức hoa mộng thuở nao. Ta mím chặt môi trong hồi tưởng. Người cười và nói, vẫn yêu cô bé mong manh xưa.
Trời sao vẫn cứ mưa. Giữa sầm uất người tìm về ta trong một ngày không hẹn trước. Cú điện thoại bất ngờ. Tách café nóng nghi ngút khói. Người nói, vẫn nhớ những chiều bên ta với những vòng xe đạp quay đều. Đưa tay nắm lấy bàn tay ta trốn chạy, người nói, vẫn yêu em.
Ta đang thoi thóp thật rồi. Đừng đưa mộng mị về chỉ để làm vỡ tan, để ta suốt đời ôm bên mình những món nợ. Ừ mưa, vì mưa nên anh ướt sũng người bồi hồi ghì chặt ảo tưởng. Anh nói, vẫn đợi như ngày xưa.
Để rồi ta, trọn đời rượt đuổi những lời hứa hẹn, những khắc khoải chưa bao giờ trọn vẹn, những mong đợi ngậm ngùi.
Ta ngắm mãi mưa, nhìn mãi xa, ai đã đi ngang qua và ai còn ở lại, hay chỉ còn mưa với những ký ức xa xôi…




P.s 7 con người chung lại vết thương yêu…

Camen, 05/08/2013
Cơn mưa ngang qua.


Thứ Ba, 23 tháng 7, 2013

Có những ngày


Có những ngày ta lạc bước lang thang
Qua những vùng đất chưa qua, tới những miền chưa tới
Chỉ đi theo tiếng thỏ thẻ của gió ngàn mời gọi
Tìm về!Tìm về!
Ta say nắng hạ
Hoan hỉ, si mê
Bổng ngày nắng tắt
Cơn mưa chiều buồn lê thê.
Có những ngày,
Cát bụi phố hòa vào chân quê
Say. Choáng. Ngợp
Ta ườn mình trong hơi thở thoi thóp
Chạy trốn xa hoa.
Có những ngày ta bận bịu với hôm qua
Đánh rơi hiện tại,
Dồn cuộc đời vào trong khắc khoải
Một tình yêu vô chừng.
Ta níu diều bạt gió
Hóa truyền tích Lộc Vừng
Giữ nét tươi hoa cắt
Ấy thế, mà buồn rưng rưng…
Ta biết chờ đợi để Hạ đi, Thu qua, Đông hết rồi sẽ Xuân
Ta cũng biết xuân qua, hạ biệt, thu tàn thì đông cũng lạnh buốt giá
Cuộc đời hỏi ta còn lại gì?
Ta mím môi nhạt thếch gọi tuổi già.
Ngày mai Thu sang rồi,
Mùa ta nhặt nhạnh ký ức đổ cho đầy mắt thẳm
Rồi sẽ rưng rưng trong một chiều mưa mê đắm.
Đâu có trái tim băng giá, chỉ có một lý trí luôn trực ngự cảm xúc
                                                            …và cái gọi là thầm lặng hy sinh.
Có những ngày ta thèm ngắm bình minh
Trong mê say, trong vòng tay âu yếm đó
Thu chợt tan đi, tháng ngày qua lại vò võ
Tay lơi thềm nắng mai.
Mai Thu về rồi,
Hạ gõ cửa đêm mưa, ta ngủ, Hạ lay:
“Có ai đó vừa làm rớt,
Hạnh phúc trên tay!”



Camen, Có những ngày
23/07/2013

P.s Nhảm.

Thứ Tư, 17 tháng 7, 2013

Những bài học cuộc đời

Cuộc sống là một phân số với những thông số lớn. Chúng ta, ai cũng muốn tối giản phân số ấy đi…mà lại không nhận ra rằng: Chúng ta cần kiên nhẫn, tinh tế để tìm một ước chung và cần nhạy bén để biến mẫu số và tử số trở nên nhỏ dần theo từng lần tối giản…

Cuộc sống: Nghèo và giàu

Tôi sinh ra trong nghèo khó, chưa từng thụ hưởng một ngày có cuộc sống sung túc, xa hoa nên cũng không hiểu cảm giác giàu là như thế nào? Có lẽ là một thứ cảm giác thỏa mãn, êm ái và rất đỗi tự hào…?
Nhưng tôi lại rất thấu hiểu cảm giác của người nghèo…
Đó là cảm giác lo sợ khi cơn mưa lớn đổ về ào ạt mà lớp lá sấp nóc đã mục nát rã rời…
Đó là cảm giác bất an khi nghe cái âm thanh kè kẹt trong chum gạo dưới bếp…
Đó là cảm giác hờn tủi khi đặt chân đến một lễ cưới sang trọng trên đôi dép lốp ngả màu và một bộ áo quần sờn cũ…
Đó là cảm giác sợ sệt khi chủ nợ đến xiết tiền vay…
Đó là cảm giác sóng mắt cay khi nhìn con thơ ốm đau mà trong túi chỉ còn lại ít ngàn bạc lẻ…
Đó là cảm giác đau đáu khi nhìn mùa màng thất bát mà những đứa trẻ thơ cần được đến trường…
Đó còn là cảm giác tổn thương khi bị chà đạp và xúc phạm với những khẩu ngữ nặng nề…
Và còn nhiều lắm những cảm giác lẫn lộn khác…Nhưng vẫn còn một điều may mắn đó là trong bộn bề cảm giác, những người nghèo vẫn cảm thấy an ủi và hạnh phúc khi càng khổ đau, tủi cực thì mọi người trong gia đình càng biết thương yêu và đùm bọc lẫn nhau. Mà con người sinh ra vốn dĩ là để yêu thương nhau…
Tôi không tự ti và mặc cảm với cái nghèo, cũng không cố tâng bốc người giàu. Tôi sống đúng chất “nghèo” của mình và trân trọng những thứ mà cái nghèo “mang lại”.
Tôi biết yêu thương gia đình tôi, một gia đình nghèo nhưng sống lương thiện và trong sạch.
Tôi biết yêu thương và kính trọng ba mẹ hết mực, những người luôn tự hào khi được lao động chân chính, đem những đồng tiền chân chính, nuôi dạy con cái mình sống một cuộc sống chân chính…dù họ rất nghèo.
Tôi biết quý trọng và nâng niu hạnh phúc gia đình, vì đối với người nghèo, đó là cả một gia tài đồ sộ.
Tôi biết sống khiêm tốn, vì với người nghèo chẳng có gì để khoe khoang.
Tôi biết tự tin hướng về ngày mai vì tâm nguyện của những người nghèo không gì khác hơn là mong một ngày mai tươi sáng.
Tôi biết chịu đựng mọi sóng gió, vì với người nghèo, phô bày cái khổ thì sẽ lại càng khổ…sẽ không ai chăm sóc cảm xúc của bạn khi bạn nghèo!
Tôi biết mĩm cười khi mặc một cái áo mới mua dù không đắt tiền, vì với người nghèo, áo mới đã là áo đẹp. Không ai nhìn nhận một cái vỏ bọc đắt tiền trên thân thể của một người nghèo.
Tôi biết tự đứng trên đôi chân của mình, biết làm hết mọi thứ từ việc chăm sóc bản thân đến việc sống độc lập. Vì đối với người nghèo, trông mong vào sự bảo bọc chẳng khác gì tự đào mộ chôn mình.
Tôi biết yêu thương mọi kiếp con người, bởi lẽ với người nghèo, cái không bao giờ thiếu là lòng trắc ẩn.
Tôi biết điềm nhiên trước sóng gió, biết chấp nhận thất bại rồi đứng dậy đi tiếp, bởi lẽ với người nghèo, gục ngã chính là chết.
Tôi biết hát vang khi bản thân làm được điều gì hay ho, vì với người nghèo, thành quả, dù lớn hay nhỏ, đều đáng để tự hào.
Và quan trọng hơn là tôi biết tôn trọng mọi tầng lớp, lứa tuổi, kiếp con người…Vì với người nghèo, xúc phạm và chà đạp là một nỗi đau nên với lòng trắc ẩn của mình, người nghèo chẳng bao giờ muốn trả đũa.
Và tôi còn biết sống vui tươi, hồn nhiên và lạc quan, với người nghèo, mất niềm vui là mất niềm tin mà mất niềm tin là mất tất cả.

Nếu bạn đang đầy đủ…hãy trân trọng những gì đang có và sống có trách nhiệm với bản thân hơn. Nếu bạn đang nghèo khó, thì cũng đừng mặc cảm hay xấu hỗ…hãy cứ bước đi và vững bước trên con đường mình đi. Cuộc sống vốn dĩ cũng dễ thương lắm bạn ạ! Thử để ý đi, những người nghèo thường có nụ cười rất thiện cảm và đáng yêu. Ví dụ nhé! :"> (tin rằng có người sẽ ói, nhưng thôi kệ :D)

Quẳng gánh đói no, nỗi lo còn nặng

minh họa
Gửi ba kính yêu!

Đã qua rồi cái quãng thời gian gian khó cùng cực phải không ba? Cái quãng thời gian lao cực mà con luôn thầm nhắc trong lòng để trân trọng hơn cái hiện tại mà con đang có.
Con hạnh phúc vì con được là con của ba và con sung sướng vì mỗi lần nhắc đến ba là con có cả một bầu trời tự hào!
Con tự hào vì ba không dạy con hiếu thảo với ba, nhưng chính ba đã gương mẫu làm đứa con hiếu thảo của nội…
Con tự hào vì ba không dạy con phải sống như thế nào, nhưng ba luôn kể cho con nghe những câu chuyện về những cách sống hay…
Con tự hào vì ba không hướng con đi theo con đường như thế nào, nhưng ba luôn đòi hỏi rất cao ở con…
Con tự hào vì ba không dạy con người thành công nhất là người có một gia đình êm ấm nhất, nhưng ba luôn sống vì gia đình, vì mẹ, vì các con…
Con tự hào vì ba không dạy con cách vượt qua thử thách, nhưng bản thân ba chưa bao giờ bỏ cuộc trước khó khăn và sóng gió…
Con tự hào vì ba không dạy con bất cứ điều gì, nhưng bản thân ba luôn là một tấm gương…
Và con tự hào vì con là con ba…
Ký ức
3 tuổi…
Con khóc thét lên, thầm ghét ba vì ba cho chị hai theo ba vào viện với mẹ khi mẹ sinh em mà để con ở lại nhà với nội…
4 tuổi…
Nước mắt con ngân ngấn khi ba dẫn chị hai đi chợ lớn mà không có ý định sẽ cho con theo lấy một lần…
5 tuổi…
Con đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết. Con không còn biết khóc với những ghen tỵ con nít mà con chỉ có một cảm nhận rằng…đôi chân ba đã dẫm mòn sỏi đá để tái tạo sinh mạng con lần thứ 2…
8 tuổi…
Nước mắt con lăn dài khi nghe lõm cuộc trò chuyện giữa ba và mẹ…
Mẹ: Con cái đứa nào mà không thương đều?
Ba: Em nói vậy, chứ với anh, đứa nào nghe lời hơn thì anh thương nhiều hơn…

Con khóc vì nghĩ rằng ba đang ghét con vì con là đứa con không ngoan, thường bướng bĩnh, thích làm theo ý mình…và còn thường trốn giấc ngủ trưa để hái bông Nguyệt Quế phơi khô ướp trà cho ba (thức uống mà ba thích nhất…mà mỗi lần ba hỏi về bông Nguyệt Quế phơi khô con luôn bảo là chị hai đã hái)…
9 tuổi…
Con mất ông nội mãi mãi…cái tuổi non nớt chưa biết cảm nhận nhiều về tình thân và tình thương…thấy ba mắt đỏ hoe nhìn nội lần cuối…không hiểu sao, con cũng khóc…
12 tuổi…
Con khóc trong cơn mưa khi nhận được chiếc đồng hồ đeo tay mà ba đã dùng những đêm thức trắng trên cánh đồng để mua cho con…
13 tuổi…
Con ghét ba vì ba không bao giờ đi họp phụ huynh cho con dù con ba đạt danh hiệu học sinh giỏi nhất trường…
14 tuổi…
Con ghét ba vì ba cho chị hai nghỉ học để chị 2 ghanh ghét con và đố kỵ với con…
15 tuổi…
Sóng mắt con cay khi nhìn ba cầu xin cô tiếp nhận hồ sơ học sinh cấp ba cho con một cơ hội khi con là người nộp hồ sơ trễ những 5 ngày từ hạn chót vì con là học sinh thiếu tuổi…
16 tuổi…
Con ghét ba vì ba luôn cấm con dùng điện thoại, quát lớn tiếng với con khi con không ra đồng phụ đồng áng với chị 2 và ghét ba vì ba luôn bênh vực chị 2 thay vì ủng hộ con dành tất cả thời gian cho việc học…
17 tuổi…
Con ghét ba vì ba không hài lòng với điểm phẩy trung bình 8.9 của một học sinh lớp chọn như con…
18 tuổi…
Con hạnh phúc vỡ òa khi ba mang chiếc xe đạp martin từ dưới quê lên cho con…mà chiếc xe đạp đó có được là do ba đã mua từng phụ tùng về rồi tự tay mình lắp ráp…càng hạnh phúc hơn khi con được ba mua tặng cái laptop mà giờ đã trở thành người bạn thân thiết của con…
19 tuổi…
Con lần đầu tiên trong đời mua món quà tặng ba…ba mắng con vun tiền phung phí nhưng con biết, mỗi khi có dịp gì trọng đại hay tiệc vui ba luôn mặc cái quần mà con đã dành dụm mua tặng ba…
20 tuổi…
Cảm ơn ba vì ba đã dạy con biết thương em. Ngày em chào đời, con bị cảm sốt làm sao ba có thể cho con vào thăm em khi trẻ sơ sinh sức đề kháng chưa có…
20 tuổi…
Cảm ơn ba vì dạy con biết rằng con ngoan là không vòi khóc, và một người anh chị em tốt là người không bao giờ biết ghanh tỵ với anh chị em mình…
20 tuổi…
Cảm ơn ba đã dạy con biết rằng “đừng bao giờ bỏ cuộc trong cuộc chiến tranh dành lấy người mình yêu thương…”
20 tuổi…
Cảm ơn ba vì ba đã yêu thương con mà chưa bao giờ muốn con biết được điều đó…vì sợ con sẽ hư hỏng…
20 tuổi…
Cảm ơn ba đã dạy con biết đau khi người thân đi về thế giới mà ta không còn họ…
20 tuổi…
Cảm ơn ba vì đã dạy cho con biết rằng…món quà của lao động lao cực dành cho người mình yêu thương là món quà vô giá…
20 tuổi…
Ba ơi con xin lỗi vì đã không hiểu rằng ba đã dành cả năm trời lao cực trên cánh đồng lắm khi quên cả ngày họp phụ huynh để kiếm tiền lo cho con ăn học…
20 tuổi…
Xin lỗi ba vì con không hiểu rằng ba đã cận lực để có thể lo được cho ba đứa con ăn học…Bắt chị 2 nghỉ học để con tiếp tục đến trường…ba còn đau hơn con. Nhưng khả năng gia đình ta, đã không thể…
20 tuổi…
Cảm ơn ba vì đã cho con một cơ hội…Ba đã dạy con biết rằng…để đạt được mục đích ắt phải có đánh đổi…
20 tuổi…
Xin lỗi ba vì con không hiểu rằng ba không muốn những dòng tin nhắn làm con phân tâm rồi ảnh hưởng đến việc học. Xin lỗi vì con đã không hiểu rằng ba không muốn chị 2 con hờn tủi…Xin lỗi ba vì con đã không hiểu rằng giỏi không hẳn chỉ là học trên lớp giỏi mà ở nhà con cũng phải đảm…
20 tuổi…
Cảm ơn ba vì đã dạy cho con một bài học…đừng bao giờ tự hài lòng khi chưa phát huy hết khả năng. Cuộc đời là một cuộc chiến, nếu con lùi lại, con lập tức bị các chiến binh khác dẫm đạp…
20 tuổi…
Cảm ơn ba vì những món quà mà con sẽ mãi trân trọng và nhớ rằng…những món quà tự tay mình làm ra sẽ chan chứa yêu thương và những món quà được tặng từ lòng yêu thương sẽ nhân đôi hạnh phúc…
20 tuổi…
Xin lỗi ba vì một thời gian dài con quên đi ngày của ba…Con thật tệ ba ạ!
20 tuổi
Con cảm ơn vì con được làm con của ba…và con xin lỗi cho những điều thiếu suy nghĩ và vô cùng trẻ con của con ngày xưa.
Ba ơi! Con yêu ba lắm!
Ngày vừa rồi ba gọi cho con. Ba bảo sẽ cho Út nghỉ học. Con buồn ghê lắm nhưng con hiểu rằng: Sức ba đã kiệt…
Qua tuổi ngủ tuần, đôi mắt từng tổn thương 2 lần vì gai lúa giờ đã yếu đi nhiều. Bệnh viêm cột sống của ba đang dần có dấu hiệu trở nặng. Ba ốm nhiều, da sạm hơn và còn thường đau đầu. Trên vai ba còn gánh nặng là con…nhưng phải làm sao khi ba đã yếu đi như thế? Con…xin lỗi.
Út thương ba cạn lực, Út không nỡ nhìn thấy con lo lắng cho ba mà sa sút việc học…Út đã tình nguyện xin được nghỉ. Út muốn thay ba đở đần công việc để lo cho con, lo cho người chị đã một tay chăm sóc Út thời thơ ấu khi ba mẹ làm xa…
Út ơi! Chị tệ quá! Chị tệ lắm!
Ba ơi! Xin lỗi ba. Mãi đến giờ con vẫn là gánh nặng trên vai ba.
Con cảm ơn ba, chị cảm ơn Út…Chị xin lỗi Út!
Con không có lựa chọn. Con hiểu quyết định của ba và Út. Dù con rất buồn nhưng bản thân con cũng không thể làm được điều khác tốt hơn.
Quẳng gánh đói no của ngày xưa…nhưng dường như nỗi lo vẫn còn nặng trên đôi vai ba!
Ba ơi!
Camen, Entry cũ viết lại
“Trích, Blog Plus Khỉ Con”
09/03/2012

P.s Sáng nay ngồi đọc lại những bài viết cũ trong trạng thái nước mắt lưng tròng, nhưng vẫn muốn viết, viết cho Em. Em ạ, Em biết không có những điều sẽ mãi mãi là những điều bí mật, yêu thương cũng vậy mà hạnh phúc cũng thế. Có những yêu thương sẽ mãi mãi chẳng thể hiện được ra bên ngoài chỉ vì một lý do nào đó. Cuộc sống càng ngày càng hối hả Em nhỉ, chị ngày xưa thì vì gia đình khó nên không nhận được sự quan tâm từ ba mẹ vì họ mãi bị quấn vào dòng xoáy của đồng tiền_sự sống và mưu sinh. Ngày nay, cuộc sống đã phần nào thoải mái hơn nhưng thật ra cũng không dễ dàng hơn chút nào đâu em ạ. Các bậc cha mẹ vẫn phải lao động ngày đêm, dù lao động trí óc hay chân tay, để lo lắng cho những đứa con của mình.
Trong bộ phim “Số phận kỳ lạ của Amelie Poulain” cô bé Amelie có một thói quen kỳ lạ, cô bé hay nhặt vài hòn sỏi bỏ vào túi và lúc nào tiện tay thì sẽ ném nó đi. Và chị cũng từng đọc đâu đó câu chuyện về một ông lão mỗi ngày sẽ ném bớt một viên bi trong lọ thủy tinh…
Em ạ! Cuộc sống là sự xô đẩy, đến rồi đi, được rồi mất…Ta chẳng những phải biết đón nhận mà còn phải biết chấp nhận. Và em sẽ ít bớt đau khổ hơn nếu như biết chấp nhận và biến nó thành những trải nghiệm cho riêng mình. Có vẻ chị đã từng nói với Em rằng “hạnh phúc luôn đến nhiều hơn nếu như em nhìn về phía có nhiều yêu thương hơn” em nhỉ?
Em!Mỗi một nỗi đau hãy nghĩ đó là một trải nghiệm, không khiến em trở nên thế này cũng sẽ dạy em trở nên một cô bé như thế nào trong tương lai!
Hãy mạnh mẽ lên, và sống vui tươi vào em nhé. Em chỉ nhận ra một điều tốt đẹp hơn em tưởng khi em biết thứ tha.
Chị yêu Em.
Camen, 17/07/2013