Sáng này ông Tơ ghé
Bà Nguyệt về se duyên
Mối mai thuyền cho bến
Một tình yêu nối liền.
Ông cười rồi xin lỗi
“Quý con từ trong nôi”
Bà vuốt ve mái tóc
“Đau khổ đều qua rồi”.
Nào dám mơ hoàng tử
Suốt chặng đường tương tư,
Người thường dân tay trắng
Mình cũng đâu chần chừ.
Thương người bằng tôn kính
Yêu người bằng băng trinh
Lạy ông Tơ bà Nguyệt
Tưởng duyên nợ ba sinh.
Ngờ đâu bao nhầm lẫn
Người về cùng bến ai
Mình nặng lòng, mỏi mắt
Khóc đau khúc sông dài.
Bà Nguyệt tìm bến nhớ
Ông nhà vội se tơ
Yêu đằng, bến một nẻo
Hỏi sao ta vẫn chờ?
Chỉ một lần tiễn biệt
Mà đau hoài vô biên
Bao giờ thôi lận đận
Giã từ đời cô miên?
Bao giờ thôi lận đận
Trả lờiXóaGiã từ đời cô miên?
Gió vẫn còn ở đây à?
XóaDVD vào thăm trang nhà, chúc chủ nhà vui khỏe, an lành!
Trả lờiXóa(Nếu thích yên tĩnh, không muốn người khác làm phiền, rất mong chủ nhà không trả lời hoặc xóa luôn nhận xét này! Hi hi hi...)
Chào chú Đỗ Văn. Ai lại nỡ xóa đi những dòng ý tứ thế này dành cho một căn nhà đã lâu chủ không ghé ạ?
XóaA, chủ gia đã về nhà!
XóaDạ, khi nào mail báo có khách con lại tạt qua. :D
XóaCamen viết thơ, đăng bài mới nhé!
Trả lờiXóa:)
Nhà bỏ hoang lâu rồi, cũng đến lúc viết cái gì ấm áp thả vào chú nhỉ? :D
XóaCháu vẫn khỏe...!!!
Trả lờiXóaVâng, cháu vẫn khỏe Gió ạ!
XóaNhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóa