Bên ô cửa nhỏ chiều nay
Mưa về không hẹn trước
Em đưa tay hứng đầy con nước
Nước tuột kẽ tay, ướt át một miền ký ức buồn…
Sóc Trăng chiều mưa. Những cơn mưa đầu mùa trút hết
nước xuống vườn chuối sau hè. Vài chú chim tội nghiệp, ướt rũ bộ cánh trong cái
phong phanh của chiếc tổ đầy rơm. Xa xa trắng xoá ngoài phía cánh đồng, chẳng
còn nhìn rõ những mái nhà, rặng cây phía sau con đê nhỏ.
Em đứng lặng im, nhìn hư không, chẳng biết trọng
điểm, chẳng có nghĩ ngợi nào. Hoàn toàn rỗng không.
Mưa nặng hơn thì phải. Tai em nghe những giọt vỡ bịch
xuống đất đá quê sỏi cứng lên phèn. Dừng một giây cho em ngắm lại ký ức mình
đi.
Có một buổi sáng nào đó em thức dậy, thấy đầu óc
hoàn toàn trống trơn, ký ức rớt đâu mất hết. Chỉ còn lại một tâm trí nhiều hoảng
loạn, lo sợ, hoang mang trên chính cuộc đời mình, tương lai mình.
Em bó gối co người ở góc phòng. Hình như rất nhiều
ngày em nhốt mình trong bóng tối. Nước mắt đâu rồi mà lại chẳng rơi được ra. Chỉ
có những ưu tư ở lại với đêm dài.
Em lại đổ lỗi cho mưa. Mưa rột sạch muộn phiền
nhưng cũng mang luôn mớ ký ức của em chôn vào đất chết. Có những điều em cố nhớ
thì chỉ còn lại một đống tro tàn. Những cái em muốn quên, lại trú ngụ ở lòng em
như thể sự tồn tại đó là mặc định.
Em không còn khóc được nữa. Chẳng còn đau buồn nào
nữa. Chỉ có những ngày rỗng không như thế, mê man đi tìm lại ký ức cho mình.
Đương lúc mất đi ký ức em cũng đồng thời mất đi một
người quan trọng. Đương lúc nghĩ rằng sắp tương phùng cũng là gói ghém hành lý
cho cuộc chia ly. Đương lúc em hoang mang giữa vô vàn đơn độc cũng là khi chẳng
còn một đôi tay chìa lại phía mình.
Em không còn tin giữa xuôi ngược đời người ta còn
một điểm tựa nào nếu không tự mình trở thành điểm tựa cho mình trước hết.
Em không còn tin có một hạnh phúc nào đó luôn chực
đợi ta ở phía cuối đường nếu như tự ta không làm cho chính mình hạnh phúc trước
hết.
Em chỉ còn tin mưa và làm bạn cùng mưa vì ít nhất
mưa hiểu rằng em yếu đuối nhất, đã khóc trong lòng mưa không e ngại.
Và em tin vào một điều huyễn hoặc, về một người
nào đó đã nói rằng “Đừng sợ, có tớ ở đây dù cho cậu không nhớ ra tớ là ai buộc
tớ phải làm quen cậu lại từ đầu mỗi ngày cũng được” cho em có thêm động lực bắt
đầu lại từ con số 0 dường như quá khó với mình.
Em bắt đầu viết nhật ký của ngày, bắt đầu ngồi hàng
giờ để suy nghĩ và nhớ về những chuyện đã qua. Học cách nhớ lại mọi điều từ những
kỷ niệm nhỏ đến những kỷ niệm to to.
Em đã sống những ngày tự tìm ký ức như một đứa trẻ
bi bô học nói mỗi ngày.
Em đã sống những ngày như thế…Chỉ có mưa làm bạn
và một người bạn đến như một cơn mưa…
Tháng 5. Mưa bắt đầu về. Và mưa sẽ ở lại rất lâu
lâu nữa. Em giờ chẳng còn đau buồn nào, ngược lại càng biết trân trọng hơn khoảng
thời gian mình có. Trải qua hết thảy những nỗi đau, chợt người ta chẳng còn biết
đau cho những điều đó nữa. Em nhẹ tênh giữa gánh nặng đời người, rỗng không trước
những tổn thương hoặc đã chấp nhận nó đến trong đời mình là quy luật.
Em giờ chẳng còn tha thiết mong mỏi mình sẽ nhớ lại
những thời khắc đã qua. Chỉ là đôi khi cố nhớ mà không nhớ nỗi em sẽ hơi buồn một
chút, bi quan một chút rồi vẫn sẽ trở lại là mình.
Em xem cuộc sống là món quà. Sau tất cả những biến
cố xãy đến bên mình, em đã biết nhìn cuộc đời bằng những điều giản dị nhất. Em
học cách yêu bản thân mình nhiều hơn tất cả. Em học cách đơn giản hoá mọi điều
và yêu cầu bản thân hãy biết sống vui vẻ hơn.
Vì cuộc đời này ngắn ngủi lắm.
Mưa đầu mùa. Cho em suy tư một chút thôi. Mọi thứ
đều có thể bắt đầu lại. Ký ức một ngày nào đó sẽ về. Ký ức chẳng về, mình cũng
phải sống tiếp để ngày sau có ký ức của hôm nay. Phải không anh?
P.s Em của ngày hôm qua có là một cô gái ngông cuồng, nông nổi
với cái tôi đầy lý trí và kiêu hãnh hay hoàn toàn ngược lại thì em giờ đây chỉ
là một cô bé giản đơn thôi, biết chẳng có một tình yêu nào là tất cả của một đời
người.
Lam Linh, Nhung-mua-quen-lang
Nhóc, chị đọc rồi thấy mình đâu đó của ngày xưa, ngày những mơ mộng chưa...có sạn. Chị bây giờ cũng vẫn lãng nhách, nhưng..bụi bặm hơn. :p. Chị đặc biệt thích những cơn mưa mùa hạ. Nhưng mưa toàn gắn với những cái gì buồn buồn. Chị cũng ko tránh khỏi. Nhưng...lạ, chưa bao chị thấy như bây giờ, chị ngắm mưa như ngắm một cái gì đó...đẹp của thiên nhiên. Uh, mưa đẹp. Chị thấy lòng mình rất diu vào những ngày mưa như thế. Chị ko biết do chị đã..già đi, hay ko còn có gì đáng để buồn nữa. Hì. lảm nhảm nữa rồi. :d. Chị đang bị phân tâm. :)
Trả lờiXóaLạ lắm chị à, có những điều mình muốn quên thì lại không bao giờ quên nỗi, còn những cái em tha thiết nhớ thì lại quên sạch sành sanh. E ước gì những chuyện đáng lẽ nên quên ấy rơi vào miền ký ức bị mất của em kìa.
XóaE thích mưa lắm chị dầu những lúc mưa tâm trạng em rất mông lung và sức khỏe cũng có phần tệ hại. Nhưng mưa an nhiên,mưa đẹp,mưa yên bình.
Bữa nay đang ngồi ở công ty,mưa chút thôi vậy mà đã đủ cho e viết ra những dòng lảm nhảm. :D
Bây giờ e cũng giống như chị,cảm thấy như không còn gì đáng để buồn sau khi trải qua hết thảy đau buồn. Là tự e nhận thức được sự ngắn ngủi của cuộc đời,tự dưng sau bao biến cố thấy mình phải có nghĩa vụ sống cho thật tốt,trân trọng từng phút đang có.
Ai làm cho chị phân tâm đấy? Hay là tại mưa? :p
"Không còn có gì đáng buồn" là ở hiện tại thôi nhóc ạ. Có thể ngày mai chị không còn thấy thế nữa. :) Với chị, chị chỉ dám nói chị cũng từng trải qua những chuyện buồn chứ cuộc sống biết thế nào là tận cùng, là hết thảy. Với lại nó cũng ko đủ để gọi là "biến cố" với chị. Hì. Có lẽ vì thế mà chị còn...may mắn. ^^
XóaChị phân tâm vì..lạnh nhóc ạ. Hà Nội bữa nay lạnh, như một ngày đầu đông. Lạ không? Tháng 5, ko nghĩ có lúc vẫn phải co ro. Lần đầu tiên chị thấy thời tiết kiểu này đó nhóc. :)
Bây giờ mà Hà Nội đã lạnh chắc tháng 9 sẽ quéo luôn quớ chị. Em bị cô bạn dọa rồi, kêu Hà Nội rất chi là khó sống =)). Dự tháng 9 ra đấy mờ cứ bị nhỏ hù dọa mần em...muốn đi quá chừng.
XóaChị đã đến lúc cần gấu ủ rồi cũng nên :p
Ngốc ạ, tháng 9 là mùa thu rồi, mùa thu HN đẹp nổi tiếng mà. Ra đó đi rồi 2 chị em rồng rắn đi nhặt lá rời :D.
XóaLúc chị đọc đến câu "trải qua hết thảy đau buồn" chị đang định viết trả lời kéo xuống dưới thì Nana nó viết tranh mất rồi, ức ghê :D.
2 người bắt đầu có giọng văn hơi giông giống nhau về độ miêu tả đó, mình học mãi chả nổi. Mà những gì đã đi qua cho thấy hình như nỗi đau làm người ta nhớ dai dẳng hơi là những phút giây hạnh phúc ngắn ngủi thì phải. Và khi gặp mưa làm ướt nhoẹt đi, sau một thời gian sẽ là cảm giác trống rỗng mà yên bình - ý kiến cá nhân chả biết có đúng với 2 người không!
Neko
@Neko: Chạm vào cái gì đó giống, thì khắc sẽ miêu tả giống thôi. :d
Xóa"Và khi gặp mưa làm ướt nhoẹt đi, sau một thời gian sẽ là cảm giác trống rỗng mà yên bình"..Uh, là yên bình trong sự trống rỗng. :p. Lúc ấy không có niềm vui trọn vẹn và cũng không có nỗi buồn tột cùng. Là lưng chừng. Vừa đủ để vẫn có thể mỉm cười. :)
@Nhóc: Đừng nghe người khác dọa. Tự mình trải nghiệm đi. Hà Nội, Tháng 9 - mùa thu, chào đón em! ^^
XóaChị Luyến: Thi thoảng nó mới thế chứ trời mưa hoài ai mà chịu cho nỗi cô đơn. À mà em nghe giọng chị Miu Na rồi đấy chị, dự là ra Hà Nội ôm hun với nắm tay dạo quanh Hồ Gươm :))
XóaChị Na Na: Hehe tự em trải nghiệm vậy. Nhưng dạo ni có nhiều rắc rối chả biết có ra đúng hẹn hay phải trượt sang tháng sau đó :((
XóaEm của ngày hôm qua là cô gái nhỏ xíu xìu xiu
Trả lờiXóacủa ngày hôm nay là nụ cười đẹp như chưa bao giờ được đẹp
Và ngày mai
Là người phụ nữ kiêu hãnh ôm trái tim yêu ....quoánh cho mấy thèng đàn ông mon men thả dê nằm chẹp bẹp
xử thẳng tay , xử dùm lun phần Tám
Tại Tám già, Tám xấu quá, Tám xử hổng nổi ...Lam Linh uiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii
he he he
Chị Tám xấu đâu, cái duyên của chị Tám đè bẹp chẻm và ăn đứt trăm cái đẹp người ơi. Chị Tám tâng em lên làm mấy bữa nay em lơ lững trên cây mới rớt xuống cái ạch bữa nay trèo lên kiếm chị Tám không có gì làm lại Tám tiếp cho vui.
XóaNgười đẹp Tám mấy bữa nay giang hồ không thấy đâu lại mai danh ẩn dật à:?
P.s Cái cô gái trong hình xinh quá đó nha @@
Trả lờiXóaTại bữa đó điệu đó chị!
XóaEm xinh em đứng đầu đình cũng xinh!
Trả lờiXóap.s:cm chỉ mang tính chất minh họa!:P
Hehe chị xinh đó giờ :))
XóaNhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóaQuá lắm cho cơn mưa tí tách đầu mùa đã làm cho Camen của tôi như thế này" Em bó gối co người ở góc phòng. Hình như rất nhiều ngày em nhốt mình trong bóng tối. Nước mắt đâu rồi mà lại chẳng rơi được ra. Chỉ có những ưu tư ở lại với đêm dài.". Mưa ơi đừng gieo giọt nước buồn nhé!
Trả lờiXóaVậy chứ con vẫn yêu mưa lắm chú! :)
Xóa