Thứ Năm, 17 tháng 4, 2014

Nhớ Anh Trong Hồi Ức

Mưa về. Phố Sài Gòn ướt nhẹp những vỡ tan. Đợi nắng về hong khô mi thêm lần nữa…



Sáng nay phố ngủ say mưa,
Em đến cơ quan, nhìn Anh qua ô kính tầng thượng
Có một miền xa xôi Em chưa bao giờ biết đến
Vậy mà buồn, mà từng hậm hực nhớ mong…

Em nhớ nỗi buồn từ sâu trong mắt trong,
Cô bé đợi Anh để mưa về ướt áo.
Em nhớ tháng tám mùa thu lá khô vàng sầu não
Khéo nói cùng với Gió, cái chênh vênh của một thuở đợi nhau.

Em như một búp hoa non còn xa lạ với nỗi đau,
Vậy mà ủ dột chẳng nở ra những chùm hạnh phúc
Cũng như mình lòng hòa lòng, ngỡ gần nhau gang tất
Để rồi thoáng chốc mặc kệ những rời xa.

Có chuyến xe nào dành riêng cho hai chúng ta?
Anh đổ bến Em, ta dắt tay nhau về mùa hội ngộ.
Bỏ quên đi những tháng ngày trong nhập nhằng đau khổ,
Quên đi những cân đong nặng nhẹ chốn đời thường.

Anh dầu có yêu Em, anh cũng đi mà chọn con đường,
Còn Em tiếc mình chẳng phải là bến đổ,
Thôi thì nhớ để rồi quên, niệm để hoài cổ,
Mớ ký ức mà trong đó Anh thực đến chỉ do Em ảo mộng giấc mơ chung.

Em nhớ mùa, em nhớ mông lung…
Nhớ con nắng tháng ba, cơn mưa chiều tháng tám
Và biết không Anh, Em nhớ Anh nhiều lắm!
Chỉ là, là Anh của hôm qua.


Lam Linh, Nhớ-Anh-Trong-Hồi-Ức
Đêm Sài Gòn

04/2014

6 nhận xét:

  1. Nhóc dễ thương quá, trong mấy tầm hình này. He. Cứ mông lung đi em, nhiều vào, để sáng hôm sau tỉnh dậy, mọi thứ kịp...khô cho ngày mới. :D
    Vui nhé nhóc!^^

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Em luôn luôn để kịp khô mà chị. Chắc do Sài Gòn mưa nhiều nắng gắt nên làm con người ta cũng khùng theo cái thời tiết này.:)

      Xóa
  2. Thơ hay, người xinh nhóc à.

    Trả lờiXóa