Thứ Ba, 9 tháng 7, 2013

Vu vơ cho một ngày bơ vơ


Nó đóng cửa sổ lại, kéo tầm màn che phủ kín căn phòng. Căn phòng tối om, chỉ còn lại duy nhất ánh đèn phát ra từ cái cắm sạc laptop.
Nó trèo hẳn lên giường. Đôi cánh tay thon nhỏ vòng ôm không trung trong mê muội. Những giọt mưa ti tách bên khung cửa sổ vẫn ru êm nó bằng cái giai điệu buồn buồn. Nó nằm đấy, đôi tay thu hẳn về làm gối, đôi mắt ướt đẫm cô đơn.
Một bàn tay quen thuộc đâu vai nó. Đôi cánh tay quen thuộc ôm chặt nó vào lòng.
-         Em ấm chưa?
-         Anh…! – Nó xoay người, lọt thỏm vào giữa lòng anh, giữa vòng tay anh lớn rộng.
-         Ừ, anh đây! Em ngủ được rồi, anh luôn ở bên…Em đừng sợ.
-         Em không sợ. – Nó vừa nói vừa rúc đầu vào sâu trong lồng ngực anh. Anh lạnh ngắt, nhưng sao nó vẫn thấy ấm áp đến lạ thường. – Anh đừng đi nhé! – Nó thỏ thẻ,
-         Không, anh luôn ở mãi bên em. Nào, ngủ ngoan trong lòng anh nhé hỡi cô thiên thần nhỏ!
Nó cuộn tròn nhỏ xíu giữa lòng anh, mê mãi giấc ngủ yêu thương hẳn nghĩ là tất cả hạnh phúc trong nó. Nước mắt thôi rơi. Tấm chăn bông sụn mềm phủ kín cũng chẳng ấm bằng cảm giác của nó hiện tại. Dù rằng…
Nó vươn vai sau một giấc ngủ sâu yên bình. Thoáng thấy nụ cười anh, nó hoan hỉ. Ngắm anh thêm một chút, nó mở cửa, bước ra khỏi phòng.
Hôm nay đã thứ mấy rồi? Nó chạy tung khắp nhà tìm lấy cuốn lịch. Bao lâu rồi nó không biết đến ngày tháng trôi qua? Bao lâu rồi nó quên hẳn giờ giấc? Bao lâu rồi đầu óc và tâm trí nó sống trong mụ mị? Nhưng từ bây giờ sẽ khác, khác chứ, nó đã có anh rồi mà. Anh nói: Lúc nào cần, em đều có anh kề bên.
Thế đấy! Và nó tin.
Nó không còn vèo vèo mỗi ngày chạy đến nhà anh như thường khi, rồi trở lại trường với đôi mắt đỏ hoe như thường lệ. Hôm nay nó khác. Nó ngoan ngoãn đến trường rồi. Anh với nó đạp xe song song trên đường. Nó vi vút hát cho anh nghe chuyện tình yêu của một người con gái nào đó như Phương Vy đã hát. Nó không còn buồn khi nghe và hát bài hát đó. Đơn giản vì nó đã có thể chấp nhận anh, dù phải chấp nhận theo cái cách nào đi nữa
-         Em vào lớp đi. Anh sẽ đợi, - Anh mĩm cười thật hiền.
-         Dạ. Nhưng anh hứa sẽ đợi đấy. Không được tự ý bỏ về nhớ không! Chiếc ô của em này, anh cầm đi, để chắc rằng anh sẽ đứng ở đây và đợi em.
-         Rồi, vào lớp đi em!
Nó rảo bước, rồi bất ngờ quay lại hôn nhẹ vào má anh. Không có gì thay đổi trong cảm giác. Dù rằng…
Ly trà sữa đã tan đá gần hết. Nước cũng đã tràn ly tự bao giờ. Nước mắt nó cũng rỏ xuống nhiều y như vậy. Nó không để ý chung quanh ai cũng nhìn nó với ánh nhìn thương hại.
-         Em! Em đừng khóc! – Anh nâng đôi tay bện lấy bầu má nó hóp háp chỉ toàn nước mắt.
-         Em nhớ anh! – Nó gào to lên giữa chốn đông người.
-         Ngoan ngoan, được rồi, anh ở đây, anh ở đây mà! Anh luôn cố gắng để có thể chạy đến bên em…nhưng anh tiếc là anh lại sợ ánh sáng đến như vậy. Đừng dỗi nữa nào. Gọi trà sữa khác nhé!
Nó thôi khóc, gọi hai ly trà sữa mới. Nó uống cạn, đổi lại, ly trà sữa của anh lại tan đá đến tràn ly.
Nó cười bẽn lẽn. Dù rằng…
Chiều tàn. Phố đêm lạnh ngắt. Nó rảo bước một mình.
-         Khoai lang nướng, khoai lang nướng thơm lừng vừa ra lò đây! – Tiếng rao quen thuộc của chú bán khoai lang nướng, món mà đêm lạnh nó vẫn thường ăn cùng anh. Nó liếc mắt tinh nghịch chạy sang đường.
Tiếng còi xe tin tin trong inh ỏi trước sự sợ hãi của chú bán khoai lang nướng lề đường. Nó vẫn chạy, rồi chiếc xe nọ đang đâm thẳng bổng dưng đứng lặng như chết máy. Chú bán khoai nướng trố mắt nhìn chiếc xe chạy đi ngang trước mắt khi nó đã đến bên hàng khoai chú an toàn.
Anh đan tay anh vào tay nó, phì cười:
-         Chú! Cho con 2 củ lớn!
Nó lại rảo bước trong bàn tay anh đang nắm chặt. Anh xiết tay nó trong lạnh ngắt như sợ rằng anh và nó lại cùng chung thế giới.
-         Anh là đồ ngốc, anh không xuất hiện thì em đã có thể gặp được anh rồi! – Nó phụng phịu,
-         Em mới là đồ ngốc, chẳng phải anh xuất hiện thì em cũng đang gặp được anh cơ à?
-         Nhưng em muốn…
-         Không, em sẽ không hiểu…Anh chưa bao giờ muốn chúng ta cùng chung một thế giới. Anh muốn em ở đây, để anh làm tất cả những điều khác cho em!
-         Anh, anh không yêu em ư?
-         Ngốc! Anh yêu em trọn vẹn con tim mình, dù rằng thể xác anh lạnh ngắt, trái tim anh vẫn nóng hổi yêu thương em.
-         Đến bao lâu? Em muốn biết là đến bao lâu?
-         Ngày anh tan đi khi em hạnh phúc!
Anh không nói nữa, vòng tay ôm nó từ phía sau trọn vẹn. Anh hôn riết làn tóc nó, lặng im nghe từng hơi thở nó ngọt ngào. Nhưng sao anh chẳng thể khóc nỗi.
Nó để yên người, bàn tay nó giữ chặt lấy tay anh như thể nó sợ vụt mất đi bàn tay to to nhưng luôn dịu dàng với nó mãi mãi. Nó nghiêng đầu, áp má nó vào má anh:
-         Em áp ấm cho anh nhé! Anh đừng sợ! – Nó thỏ thẻ,
-         Không, anh không sợ. Anh sợ thiên thần, nhưng em là cô thiên thần duy nhất không làm hại anh. Anh biết. Và dù có phải vì em mà anh tan đi, anh cũng không sợ. Anh vẫn tự nguyện.
Nó ôm chặt cổ anh, hôn lên má, lên trán, lên mũi anh. Dù rằng…
Tấm dra giường màu lam ngọc. Nó đang trằn trọc nằm trên giường với tấm dra giường màu lam ngọc. Đôi mắt đẹp u buồn. Anh nhẹ nhàng đến bên nó không một tiếng động.
Anh xỏ hai tay vào túi quần và đứng đan chân bên cạnh cây đàn piano đã cũ. Chiếc khăn choàng màu tro cũ kỷ, anh chưa từng một lần tháo ra.
Tối om. Nó mò mẫn trong đêm cùng tiếng gọi yêu thương trìu mến:
-         Anh! Anh đến phải không? Anh ơi!
Anh lấy đôi cánh tay đón lấy cánh tay nó đang kiếm tìm. - Ừ, anh đây. Sao em chưa ngủ?
-         Em đợi anh này, lòng em muốn anh đến bên, và em biết anh sẽ đến bên…
-         Ừ. Sao em mặc phòng phanh thế. Tối nay trời lạnh nhiều. Em phải biết tự xỏ thêm áo chứ!
-         Không, có anh đã đủ ấm áp rồi! Anh ơi! Em chỉ muốn đêm, em dần sợ ánh sáng vì ánh sáng không có anh. Anh đừng đi! Anh ơi! Bảo đêm đừng đi!
-         Linh, em đừng như thế. Anh lúc nào cũng đang ở cạnh bên em. Chưa bao giờ anh lại hết yêu thương em.
-         Ôm em nhé! Em không sợ lạnh. Anh ôm em nhé!
Và tôi, đã ôm em một lần cuối, vì tôi vốn biết trước chuyện ngày mai, chuyện của những tháng năm sau đó…
Em đã bắt đầu mở điện thoại, cuộc gọi của cậu ấy, cậu bạn thân của tôi vẫn đến hàng đêm. Tôi đã lạm dụng cái quyền bạn thân để mong cầu cậu ấy sẽ thay tôi, chăm sóc và yêu thương người con gái mà tôi yêu thương nhất.
Những vòng quay xe đạp một mình trong cái ảo tưởng có tôi đã được thay thế bằng những chiều cậu bạn tôi đón Linh, rồi đưa em dạo vi vút phố phường rồi rẽ vào quán trà sữa thân quen mà trước đây tôi vẫn thường đưa em đến. Ly trà sữa thường hay tan đá đến tràn ly của tôi đã được thay bằng tách café nóng của Hải bên cạnh ly trà sữa của em cũng đã dần vơi theo từng khắc chứ không còn để quên đến nỗi nước tràn ướt xuống cả chiếc váy em hay mặc màu hồng phấn.
Hàng khoai nướng Hải vẫn đưa em đến mỗi cuối tuần, vẫn đi dạo và ôm chặt em bằng cái ôm từ phía sau. Đôi bàn tay cứng gắn hay trốn chạy của em cũng bắt đầu dịu dàng buông lõng.
Tiếng đàn piano của Hải du dương trong đêm ru dùm em những giấc ngủ không thường được ngon giấc…
Và tôi, đã hóa Hải trở thành một tôi thứ hai_yêu em.
Buổi ấy, chiều tắt nắng, tôi chào tạm biệt em. Miệng mĩm cười, thì thầm:
-         Bước tiếp đi em, hãy yêu và sống cho thật hạnh phúc!
Tôi tan đi giữa bóng chiều. Chiếc khăn choàng màu tro 3 năm trước vốn đã nhuộm đỏ màu máu…
Sau khi nhìn thấy tôi ngỡ như sẽ trọn vẹn hạnh phúc bên bạn thân anh, anh lìa bỏ trần thế để về một thế giới khác. Nơi đó hẳn là thiên đường, tôi tin và mong như vậy. Ba năm qua chưa bao giờ anh rời xa tôi vì không yên tâm để tôi lại trong cô đơn và hụt hẫng. Tôi đã hạnh phúc bên một bóng ma vẫn như người yêu dấu của đời mình hôm nào.
Nhưng, sẽ chẳng thể cứ ích kỷ để anh chạy trốn ánh sáng rồi mỗi đêm tìm đến tôi trong run rẩy sợ hãi. Tôi nên để anh sống đúng lại là mình.
Chiều ấy mưa mãi. Tôi tháo cánh tay Hải ra khỏi người tôi mảnh mai.
-         Cảm ơn anh đã giúp em đóng trọn vở kịch này. Anh Trung…đã đi rồi!
Tôi mĩm cười. Mưa không thôi rơi.

Không phải anh hết yêu em, chỉ là đang yêu em theo một cách khác.
Và anh, hẳn cũng không biết rằng em đang dùng một cách không giống anh nghĩ để yêu anh.



P.s Tình yêu là sự trở về, không phải ở đây thì cũng sẽ tìm nhau chốn khác…Vội vàng tìm sự chắp vá, hẳn biết có yêu thương nhau?
Camen, cho một ngày bơ vơ nên vu vơ
09/07/2013

15 nhận xét:

  1. Chú cứ tưởng rằng một câu chuyện diễm tình thật hay, nhưng rồi dần dần được mở: "Và tôi, đã ôm em một lần cuối, vì tôi vốn biết trước chuyện ngày mai, chuyện của những tháng năm sau đó…". Và cuối cùng: "Sau khi nhìn thấy tôi ngỡ như sẽ trọn vẹn hạnh phúc bên bạn thân anh, anh lìa bỏ trần thế để về một thế giới khác. Nơi đó hẳn là thiên đường, tôi tin và mong như vậy. Ba năm qua chưa bao giờ anh rời xa tôi vì không yên tâm để tôi lại trong cô đơn và hụt hẫng. Tôi đã hạnh phúc bên một bóng ma vẫn như người yêu dấu của đời mình hôm nào."
    Camen viết thật có nghề đó! Xin chúc mừng nha!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Con viết cho nhà đỡ trống thôi chú, hong ra làm sao, sao dấm nhận là "có nghề" được. hihi.
      Ngày mới ấm nhé chú, dạo nào cứ hay mưa lạnh ghê cơ! :)

      Xóa
  2. Ôm chị vào một ngày bơ vơ!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ừa, hai chị em ôm nhau nhé, dạo này mưa nhiều, lạnh Mây nhỉ? :)

      Xóa
    2. Dạ.Mưa nhiều lạnh lạnh,ôm chị e thấy bớt lạnh hơn..:)hôm trước e còn dầm mưa về nữa kia..Hậu quả là về nằm nguyên một ngày luôn!

      Xóa
    3. Này nhóc, sao có thói quen không tốt giống chị thế? :D. Chị thích mưa cực kỳ, hay đi để mình bị ốm. Nhưng thói quen này suy cho cùng thì cũng không tốt. Em giữ ấm và chăm sóc mình vào :)

      Xóa
    4. Thói quen nó vốn vậy rồi.Chị bảo e phải làm sao,cứ thích lao vào mưa mà chạy,mà đi.Đi đâu thì đi,tới đâu thì tới,lòng thì vẫn buồn.Mưa thì cứ rơi!E biết là nó k tốt chút nào,nhưng... là do e cố chấp...:)

      Xóa
    5. Mà phải công nhận đối với những ai yêu mưa thì đi mưa là một cảm giác không làm sao có điều gì thích hơn. Chị cũng thích đi mưa và từ bé đến lớn chị chưa từng biết mặc áo mưa cho mình :D.
      Em thích đi trong mưa vì vốn mưa hòa cùng em những giọt nước mắt mà. Khóc bao nhiêu cũng chả ai biết được cả...

      Xóa
  3. Chị đọc, đọc và đọc. Cứ nghĩ là một chuyện tiểu thuyết nào đó. đến khi đọc đến cái tên Linh. Và chị hiểu...
    Một chuyện tình đầy xúc động. Uh, ở cái thế giới này, hỗn độn và phức tạp, vẫn luôn có những tình yêu đẹp như thế. Chỉ là cách thể hiện thì khác nhau, phải k e?
    Chị muốn ôm e. Một ngày dù "mưa không thôi rơi" nhưng vẫn luôn ấm lòng, e gái nhé.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Tình yêu là sự trở về, không phải ở đây thì cũng sẽ tìm nhau chốn khác…Vội vàng tìm sự chắp vá, hẳn biết có yêu thương nhau?
      Cho chị mượn câu này đăng lên status yahoo nhé Camen.

      Xóa
    2. Hi, dạ, chị cứ lấy đi chị. :)
      Em hay bảo rằng mình ngốc nghếch vì hay tin vào "có những thứ không thể, nhưng yêu thương là có thể" nhưng rồi em vẫn cứ luôn tin vào. Tình yêu, muôn đời vẫn đẹp theo cái cách nào đó...dù rằng đôi khi cả hai đã thuộc về 2 thế giới. :)

      Xóa
    3. Chị thấy thèm muốn đc tin như e đấy. Có thể cs của chị trải qua nhiều thăng trầm, thế nên niềm tin vào tình yêu lứa đôi với chị nó xa vời lắm. Nhưng, ở đâu đấy, dù ở thế giới nào, thì yêu thương vẫn k thể là điều dễ xóa bỏ, e ạ!
      Cho những ngày cuối tuần nhiều yêu thương e nhé.

      Xóa
    4. Chị đã từng qua đổ vỡ nên với chị tin vốn đã không còn dễ dàng. Ngày em tan vỡ mối tình đầu em cũng đã trở thành con bé luôn đa nghi và nhạy cảm. Nhưng rồi, định mệnh diệu kỳ đã kéo em ra khỏi sự ngờ vực và khép kín, tình yêu thương và sự quan tâm của một người đã một lần nữa thắp lại niềm tin và niềm yêu vốn đã tắt ngấm từ sâu thẳm lòng em.
      Chị à, thì ra tận sâu trong lòng mình luôn khát khao yêu thương thật nhiều, nên lúc nào niềm tin và niềm yêu cũng dào dạt chỉ là chưa đến khi tình yêu thương mong mỏi đó bắt gặp đúng điểm đến.
      Khi chiếc chìa khóa trùng khớp xuất hiện, cái ổ khóa sẽ reo vui vô ngần như trái tim tìm được đúng nhịp đập và hơi thở ...

      Xóa
  4. Em cười thì chị chịu, chứ chị tuy già rùi mà vẫn cứ mơ một vòng tay, hay ...một bàn tay thui cũng được. Lúc mình mệt mõi, còn gì tốt hơn một chỗ dựa bình an như vậy.
    Quá khứ, hiện tại, thực thực, hư hư, đan xen vậy, cũng là cách để con người ta tự tìm cho mình hạnh phúc ấy. chị nghĩ vậy.
    cuối tuần rùi, gà rán nóng hổi vừa thổi vừa xơi đấy
    Măm măm hông cưng ! Đầu đọc cưng cho eo từ 57 lên 75 chơi ! hì hì

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cốt để dàn xếp cho một tình yêu trọn vẹn, kiểu nguyên thủy-chung kết--->"chung thủy" chứ có trái tim nào lại lạnh lùng trước sự chở che khi mình đã bị bỏ mặc quá lâu rồi đâu chị. Tim sắt dần cũng phải mòn trước sự chân thành và bảo bọc mà. Con bé trong truyện cũng vậy thôi...
      Đôi khi trở về quá khứ, sống lại những ngày ảo giác, để yêu hiện tại và thầm chúc một người hạnh phúc chốn thiên đường..
      CÒn ý niệm trong lòng vẫn khát khao một tình yêu Vĩnh cửu :)
      Măm măm, gì chứ nghe KFC là mắt em sáng rỡ, ăn trước bo eo sau. kaka

      Xóa