Thứ Ba, 28 tháng 5, 2013

Chiếc xe đạp cũ.


Sáng sớm mẹ gọi, hỏi về chỗ ở mới và những dự định trong 2 tháng ngắn ngủi. Nói mọi thứ đều ổn để chấn an mẹ trong giọng nói đầy cố gắng.
-         Xe đạp không dùng nữa, tìm chỗ bán lại cũng được, đừng cố gửi về nhà, xe nó không chịu chở thì vất vả đi lại vận chuyển nha con! – Mẹ lo âu.
Bần thần. Từ ngày chuyển trọ cách trường gần 4km, ba gửi cho chiếc xe máy cũ để đi học vì lo sợ đạp xe đường xa mỏi mệt, gần như quên mất sự tồn tại của chiếc xe đạp.
Nó cũ rồi. Nằm im một góc trong phòng, trọ bụi phủ lờ mờ.
Từ ngày chuyển trọ, từ ngày huyết áp thường xuyên tụt xuống bất ngờ, nó bị cho vào lãng quên. Cái thói quen đạp xe đạp long rong trên các nẻo đường cũng gần như bị xóa bỏ. Con quên bẵng phải không sự có mặt của nó?
Hai bánh nó xẹp xuống, buồn bã. Những sợi xích bắt đầu khô nhớt, hiu quạnh. Có phải chăng nó buồn đến khô cả chất bôi trơn?
Nó không phải tự nhiên mà có mặt ở đây. Nó đến từ bàn tay nom khéo léo và từ tình thương hết mực của ba mà.
Ngày hay tin con thi đỗ đại học, ba mừng rưng rưng nước mắt. Cái niềm hạnh phúc khi thấy đứa con yêu bước vào môi trường đại học làm trái tim người cha nở rộ những bông hoa xanh hy vọng với niềm vui nào có thể diễn tả thành lời.
Gia cảnh hãy còn thiếu thốn quá, con vẫn ngày 2 buổi đi bộ đến trường. Con nhớ lắm chứ, đoạn đường dài mỏi chân. Ba sót trong lòng, nhưng mua xe inox lại đến hơn 1 triệu. Ừ, mua xe inox vì nghĩ con còn phải sử dụng lâu dài. 4 năm, đâu phải ngắn ngủi gì.
Nhưng không. Ba mua tất cả phụ tùng rồi. Tự tay ba lắp ráp cho con chiếc xe đạp mới, bằng tình thương, bằng sự chăm chút nâng niu.
Con mơ màng ngủ giấc ban trưa. Tiếng gõ cửa nhè nhẹ bên ngoài. Con bước ra, kéo nhẹ cửa, thấy ba mồ hôi tấm tấm. Ba cười xuề xòa bảo:
-         Thằng lơ xe nhất quyết ghé bến chứ không cho ba ghé lại gần chỗ con. Ba đạp xe từ Hùng Vương lên, chiếc xe của con đây này. – Ba vẫn hồ hởi cười trong hạnh phúc.
Mắt con rơm rớm nước. Từ bến xe lên phòng trọ con gần 8km chứ ít ỏi gì? Trời thì nắng nóng ran rát da thịt. Con ôm ba, ngắm nhìn chiếc xe đạp ba cho. Nó là tất cả tình thương của ba vậy.
Ngày nào đi học về con cũng lau xe cẩn thận. Mỗi lần đi học, hễ có ai khen xe đẹp con lại tíu tít khoe rằng xe của ba ráp cho. Cái niềm hạnh phúc lúc ấy nhẹ nhàng mà ấm áp quá đỗi ba ạ.
Con ngày 2 buổi đạp xe ba cho đến trường, ba mỗi sáng đạp chiếc xe đạp cũ của con hồi thời cấp ba để đến chợ cá. Mẹ nói, chiếc xe đạp đã cũ nát cả rồi nhưng ba chưa chịu bỏ đi. Ba nói: “Phần thưởng học sinh giỏi toàn cấp của con gái tôi là chiếc xe đạp đó, bà biểu bỏ sao được”. Nghe mẹ nói, con lặng lẽ khóc.
Ngày con đi chiếc xe đạp của ba, ba vẫn đi chiếc xe đạp cũ của con đến chợ cá.
Ngày con đi xe máy, xe đạp của ba bỏ vào một góc, ba vẫn lộc cộc trên chiếc xe đạp của con.
Ngày ba mua xe máy, ba thi thoảng vẫn chạy chiếc xe đạp ấy, lâu lâu hỏi con “chiếc xe đạp trên đây con còn dùng không”, làm con giật mình, day dứt, có lỗi.
Sáng nay dẫn chiếc xe đạp cũ ra đường, người mua ve chai hỏi mua mãi. Kèo nài hai trăm, bốn trăm.
Con thoáng thấy dáng dấp ba đạp xe trên con phố dài, mồ hôi lấm tấm.
Con thoáng thấy ba cặm cụi với từng con ốc vít để lắp ráp chiếc xe đạp ngày xưa.
Con thoáng thấy một bờ kỷ niệm vô giá, một tình thương vô bờ bến…
Con quay sang cô thu mua ve chai cười nhoẻn:
- Bán thì dễ nhưng mua lại không được, 1 triệu cũng không bán cô ạ! Đó là yêu thương của ba cho con.

P/s. Bốn năm thấm thoát đã trôi qua, sáng nay dọn dẹp lại hành trang, phần gửi về nhà, phần di chuyển đến chỗ ở mới. Và chiếc xe đạp cũ đã về Sóc Trăng với ba an toàn. Ba chắp từng bậc thang trên đường con đi, nhưng kể từ giờ, con sẽ tự biết cố gắng. Cảm ơn ba vì ba đã hiểu và cho phép con chọn điều con muốn, theo con đường mà con chọn.
Con yêu ba.

Camen, món quà của ba
28/05/2013

29 nhận xét:

  1. Bé nghĩ rất đúng -cái xe đạp đã cũ rồi ....nhưng ..tình thương của ba má thì lớn lắm -rất lớn -

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Dạ. bé cảm ơn bác! Bé luôn gìn giữ những gì là yêu thương như thế đó!

      Xóa
  2. Uh! Nó cũ rồi, bán đồng nát hay gửi về? anh nghỉ nếu giữ lại đc cố gắng giữ

    Trả lờiXóa
  3. Kỷ niệm, ký ức và hạnh phúc là những món quà nặng trĩu. Chiếc xe đó được gửi về đúng là một món quà vô giá, k chỉ với ba e, mà còn cả với e nữa, Camen ạ!
    Chị rưng rưng khi đọc bài này, thấy thấp thoáng bóng hình bố chị trong đó. Bố chị cũng vậy, thương con gái vô bờ bến...
    Chúc gia đình e mãi hạnh phúc, e nhé!
    P/s: Bức hình trên là bố mẹ e phải k?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Camen rất giống bố. Nụ cười hiền lành nhưng cương nghị!

      Xóa
    2. Cảm ơn chị đã chia sẻ và cảm nhận cùng em. Hôm quyết định gửi xe đạp về nhà em loay hoay, cố gắng tìm đủ mọi cách để gửi xe cho bằng được. Bị chú lơ xe quát vì gửi xe cồng kềnh mà lại không báo trước :D Nhưng gửi được xe về quê với ba thì thấy hạnh phúc làm sao chị à!
      Ba là thần tượng cũng là niềm nguồn cảm hứng vô tận của em, luôn cho em thêm nhiều nghị lực. :).
      Dạ đúng rồi chị, bức hình đó là ba mẹ em chị ạ!
      Em là bản sao của ba em cả về diện mạo lẫn tính cách đó chị. Nhà ai cũng bảo thế :D

      Xóa
    3. Hạnh phúc thật bình dị mà ấm áp. Gia đình là tất cả, Camen nhỉ?
      P/s: Hnay chị thấy sao ấy, tâm trạng cứ trống rỗng, mơ hồ. Thực sự mệt mỏi. Muốn viết ra cho nhẹ nỗi lòng mà lại chả biết bắt đầu từ đâu. Thế là sang nhà e, ngồi lỳ một lúc. Hix

      Xóa
    4. Với em, gia đình luôn mãi là điều tuyệt vời nhất. Với ba mẹ, lúc nào em cũng chỉ bé xiu xiu cần được chở che, mà em thì...hay bướng, hay thích độc lập lúc nào cũng cố chứng minh mình lớn để chạy khỏi vòng tay ba mẹ :).
      Chị đang thế nào? Nếu tin tưởng em chị có thể tâm sự cùng em nhé! Cảm xúc của mình đôi khi lại khó hiểu vô cùng chị ạ. Cũng có khi em giống như chị, cảm thấy hoàn toàn trống trải, không nói, cũng không viết ra được. Cứ để đầu óc thư thả, lúc nào cân bằng hơn chị sẽ tìm lại được xúc cảm của mình thôi chị à, để chị viết, hoặc để chị chia sẻ cho nhẹ vơi đi...
      Bình yên chị nhé! :)

      Xóa
    5. Chỉ là chị đang thực sự rối. Chút tình cảm riêng tư thôi. Bên nhà chị, chị hay viết về cảm xúc, với người ấy. Quang thời gian vừa rồi, khó khăn với chị khi chị nói lời chia tay. E biết k? Chị k biết có phải mình quá đa nghi, hay tại mình đã từng đổ vỡ nên mất niềm tin, chị sợ hãi, chị dò dẫm. Nếu chỉ yêu thôi, có lẽ đơn giản. Nhưng khi ng ta có ý định tiến tới vấn đề gắn bó gia đình, chị lại sợ. Sợ cho mình là một chuyện. Cái chính, chị k đủ niềm tin vào một ng nào có thể yêu thương Tôm. Cái nhạy cảm đàn bà khó nói lắm, chỉ có thể cảm nhận thôi. Ng ấy cũng khá tốt với chị, chỉ có điều, chị chưa đủ niềm tin cho tất cả, thế là buông tay. và bây giờ, ng ấy vẫn đang làm những điều để lấy lại niềm tin nơi chị. Có phải chị đang tự đánh mất cơ hội cho mình không? Chờ thời gian thôi, chị tự nhủ thời gian sẽ chứng minh mọi điều. Chị luôn tâm niệm, ng đàn ông nào nếu thực sự yêu thương chị, thì trc tiên phải thương con chị đã. Chị k biết mình đòi hỏi có quá k? Nhưng chị có thể hy sinh mọi thứ tình cảm riêng,chỉ cần Tôm đc yên ổn vằ hạnh phúc bên chị thôi, e ạ!

      Xóa
    6. Ai đã từng đi qua đổ vỡ mà lại không có sự đề phòng? Điều này cũng dễ hiểu và đáng để thông cảm. :-). Người ấy yêu một người đã từng trải qua tổn thương vốn đã phải rất kiên nhẫn. Vì chị, cái người đã qua tổn thương ấy đã từng yêu một người với tất cả trái tim mình, đặt hết niềm tin của mình để chỉ nhận về sự đổ vỡ, tan đàn xẻ nghé. Mà huống hồ, chị lại còn có vết tích tình yêu là cậu con trai mà chị dùng cả trái tim người mẹ lẫn tình thương người cha để riêng dành cho, nên làm sao tránh được những suy nghĩ, đa nghi về sự hết lòng của người đến sau dành cho cậu con trai và cũng là niềm hy vọng duy nhất mà chị còn cái để tin.
      Chị ạ, để suy nghĩ đến hạnh phúc của con như thế, chị là một người mẹ vĩ đại. Em biết hạnh phúc của con cái là có đủ đầy cả ba lẫn mẹ, được trọn vẹn yêu thương từ 2 người. Nhưng khi, đỗ vở không tránh khỏi, hạnh phúc chịu tương ly, còn có chị, hẳn Tôm vẫn còn thấy mình may mắn hạnh phúc. Nhưng không phải người đến sau nào cũng ích kỷ, không phải người bố dượng nào cũng ghét bỏ con riêng. Thời nay, cảnh mẹ ghẻ con chồng đã dần im hơi lặng tiếng rồi chị ạ. Chị còn cần được người ta tạo thêm lòng tin, vì nếu được, sẽ có thêm một người yêu thương và bảo vệ Tôm của chị.
      Mọi cái đều cần thời gian, tình yêu và niềm tin cũng vậy. Nhưng buông kịp lúc và muốn níu cũng phải kịp thời nha chị.
      Thường thì đi qua tổn thương con người ta vừa sợ nhưng cũng chính là người đáng được trân trọng và trao gửi yêu thương!
      Không có thử tin mà cả hai anh chị sẽ tạo niềm tin và giúp nhau nhận ra, liệu có phải thuộc về nhau?

      Xóa
    7. Cảm ơn e nhiều lắm, Camen ạ! Những lúc thế này, điều đó an ủi chị rất nhiều.
      Uh, mọi cái cần thời gian. Chị hy vọng là yêu thương sẽ là nền tảng cơ bản, để người trong cuộc biết mình phải làm gì, phải k e?

      Xóa
    8. Đủ nắng, hoa sẽ nở. Đủ gió diều sẽ bay. Đủ yêu thương, hạnh phúc sẽ dong đầy! >:D<

      Xóa
  4. Chị sang thăm em,đọc bài viết về chiếc xe đạp,minh chứng cho tình yêu con gái yêu của Ba,khiến hcij xúc động,vì em có nét thật giống chị,những j là kỷ niệm,dù dùng nól âu rùi,cũ kỹ,trục trặc,nhưng chị vẫn ko nỡ bỏ.mà còn nâng niu nó đấy,chẳng muons vứt đi thứ j hết...hihi...Nên chịhya bị người nhà kèo nhèo đó em.Em biết trân trọng kỷ niệm về Ba,như vậy chứng tỏ,em là người trọng nghĩa,trọng tình.Chúc em một tối vui vẻ,ngọt ngào và bình yên trong tam hồn em nhé...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Em cảm ơn chị đã luôn lắng nghe và san sẻ cùng với em. Em thì vậy, cái gì thuộc về kỷ niệm em luôn trân trọng và giữ gìn. Dù mọi thứ đều cũ kỹ nhưng với em là đong đầy yêu thương chị à! Chiếc xe đạp của ba em cũng như thế.
      Ngày mới an vui nha chị, mùa mưa rồi, chị giữ gìn sức khỏe nhé! :)

      Xóa
  5. Bé ơi -đến ngày ''mồng thất '' này anh vô Cần Thơ đó ,ra bến Ninh Kiều đó anh nha -

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Dạ được ạ, mà bác tính lịch âm hay lịch tây ạ? Để Lam Linh còn biết...:D

      Xóa
  6. Sang thăm em, Chúc em ngày nghỉ cuối tuần an lành và thật nhiều niềm vui

    Trả lờiXóa
  7. Khỉ Con ới, có nhà không em ui, nhớ em tóa kaka :D

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. HIc, mí nay ít vào chị ới! Nhớ chị quớ cơ...Tháng 6 rùi, có kệ hoạch gì hem chị? :D

      Xóa
  8. Mình ghé thăm bạn nhé !

    Chúc bạn ngày mới vui vẻ nhé !

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Thân cảm ơn bạn. Mình cũng chúc bạn buổi chiều nồng ấm nhé! ;)

      Xóa
  9. Cháu ơi, chú đọc được dòng tự sự "Xe đạp ơi" này chú rất cảm động. Cho chú gởi lời thăm và lời khen ba mẹ cháu đã có một đức con gái như cháu học giỏi lại hiền và đặc biệt có một suy nghĩ thật sâu sắc mà ở lứa tuổi của cháu ít ai mới có được như vậy. Chúc cháu học giỏi.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Dạ. Con cảm ơn chú nhiều ạ. Hạnh phúc của ba mẹ là có những đứa con ngoan, còn hạnh phúc của con là có ba con, người biết cách yêu thương, truyền lửa và làm nguồn cảm hứng để con phấn đấu và noi gương.
      Một lần nữa cảm ơn những sẻ chia của chú dành cho con!

      Xóa
  10. Chị đọc bài em mà ganh tỵ với em vô cùng và ngưỡng mộ hạnh phúc gia đình em quá. Em thật may mắn khi có một mái ấm như thế. Nhìn tấm ảnh ba mẹ em thấy rạng ngời niềm hạnh phúc bình dị. Còn mong gì hơn thế nữa em hén !
    tự dưng thèm được đi ...xe đạp quá chừng em ui ! Cho chị mượn chiếc xe đạp của em đạp một vòng nha cưng ?! hì hì

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Gia đình là điều tự hào nhất của em mừ. Có lẽ vì gia đình em đã đánh mất một khoảng thời gian quá dài của sự xa cách nhau, nên khi nhận ra giá trị vô giá của yêu thương nhau, mọi người lại càng xích lại gần nhau.
      Cả ba, cả mẹ đều cố gắng xây dựng, bù đắp lại những khoảng mất mát, không phải bằng vật chất mà bằng tấm lòng và cả sự quan tâm rất mực của mình.
      Hạnh phúc của em, nhỏ bé, nhưng lại lớn lao là thế.
      Chiếc xe đạp ý em gửi về Sóc Trăng cho ba em rồi. Hum nào xuống Sóc Trăng em cho chị mượn, đạp mệt, vào nhà em ăn bún nước lèo mẹ em nấu. Mẹ em nấu ngon lúm á chị! :D

      Xóa
    2. Bún nước lèo và bánh pía ....nghe thui mà ...thèm mún chít rùi !!!!! TRùi ui ! Sao tui mập ú mà cứ ham ăn là seo dzậy trùi ?????

      Xóa
    3. Ú thấy cưng mà chị! :D. Hum nào xuống miền Tây hú em nhá, có về nhà em em đãi chị mí món đó. Ăn no có bể bụng em hộ tống chị về Xì Gòn luôn haha.

      Xóa