Thứ Hai, 25 tháng 3, 2013

Tình cờ



Nhỏ đến Roma vào một buổi tối cuối tuần tháng 3 hanh hao. Phố lên đèn. Từng ngọn đèn chớp đầy màu sắc đã phủ rợp lên những cây phượng, cây bằng lăng, cây xà cừ, cây sứ dọc hai bên đường Nguyễn Việt Hồng.
Nhỏ ngồi một góc khuất vắng nhưng
có thể nhìn thấu lòng đường. Xe cộ đông đúc, người người lướt vội qua nhau ngoài kia. Ly trà sữa hạt café đen-trắng-ngọt-đặc-tan-đá. Một mình.
Nhỏ thích vậy. Thích có những khi lang thang đơn độc trên khắp phố phường đông đúc rồi rẽ mình vào một góc quán yên tĩnh lắng nghe những bản nhạc pop/ballad trầm lắng, thân quen. Nhỏ không có “quán ruột”. Tùy tâm trạng và cái hứng thú bộc phát mà Nhỏ tìm đến nơi nào đủ “tâm lý” để Nhỏ ngồi và trải lòng mình trong im lặng và thưởng thức.
Roma tối nay thật tình tứ. Từng cặp đôi đang ngồi hàn huyên, chốc chốc mĩm cười với cái véo mũi tinh nghịch dành cho đối phương. Nhỏ quay mặt ra phía đường, mĩm cười. Một mình có cái hay của một mình chăng?
“Tối nay tớ sẽ bay về bên cạnh cậu, đi ăn kem cùng cậu, chịu không?”- Nhỏ nhớ lại dòng tin nhắn trong tươi cười. Ừ, ước gì Nhỏ có cậu bạn thân đấy ở đây lúc này.
Nhỏ quen rồi. Quen với những câu đùa, những lời hứa chưa bao giờ tròn vẹn. Quen rồi với không gian Roma yên ắng, tình tứ nhưng đơn độc. Một mình có cái hay của một mình chăng?
Nhỏ trầm tư, thả hồn vào những giai điệu ngọt ngào của “Love to be loved by you” rồi vu vơ hát theo từng giai điệu ngọt ngào.
-         Linh! – Nghe tiếng ai quen Nhỏ quay nhìn rồi mĩm cười, cái nụ cười tỏa nắng hôm nào lại một lần chạm vào sóng mắt.
-         Tình cờ thế?
-         Linh đến cùng ai?
-         Một mình. Huy cũng…
-         Uh, một mình. Tình cờ thật. Huy ngồi cùng được không?
-         Uh, Huy ngồi đi. Roma tối nay đẹp Huy nhỉ?
-         Uh, lần đầu tiên Huy đến đây, thấy cũng hơi thích. Mà này nhìn Linh khác thế?
-         Ơ, khác? Là thế nào? Linh vẫn vậy mà!
-         Vừa rồi Huy gặp Linh nhảy flashmob ở trường. Cô bé rạng ngời teen, phong cách và cá tính…Ấy vậy mà tối nay cũng là Linh nhưng Huy lại gặp một công chúa ở chốn này!
-         Huy bớt đùa đi, sao Linh có thể là công chúa được. Là lọ lem đúng hơn.
-         Lọ lem đâu? Dù lọ lem cũng đã thành công chúa rồi. Linh vẫn xinh như hôm nào còn là cô bé cấp 3 tinh khôi và trong sáng.
-         Nè, quay về cấp 3 phải gọi Linh bằng chị nhé! Linh lớn khóa hơn cơ mà!
-         Này! Chứ không phải bé tuổi hơn mà không chịu gọi Anh sao cô bé?
-         Hơ còn lâu. Linh lớn khóa hơn thì Linh làm chị, không thì miễn cưỡng gọi tên nhau, không gọi Anh.
Nhỏ ném cái cười tinh nghịch vào chàng trai ngồi đối diện. Cả hai cùng cười nói rôm rả những mẫu chuyện về thời cấp 3 cùng trường mà chưa bao giờ biết nhau, về những lần gặp gỡ thường khi là tình cờ.
Trương Hoàng Huy, lớp chuyên Sử, hiện tại là sinh viên năm 3 ngành Luật thương mại. Nhỏ, Đoàn Lam Linh lớp chuyên khoa học xã hội và đang là sinh viên năm cuối Biên phiên dịch Tiếng Anh. Nhỏ không biết đến chàng trai cùng trường này cho đến khi cả hai cùng tham gia vào chương trình tư vấn tuyển sinh với tư cách là cựu học sinh đón rước trường cũ đến tham quan và tư vấn. Lần đó gặp lại, Nhỏ xao xuyến khi bắt gặp nụ cười dường đã gặp ở đâu và quen biết bao lâu…từ đấy Nhỏ có liên lạc nhưng hiếm khi có dịp gặp mặt, có chăng là những giây phút tình cờ ngỡ ngàng này.
-         Hơn 3 năm rồi, ấy vậy mà Linh vẫn vậy, mong manh và nhỏ xíu…và có thể vẫn nhẹ tênh như năm ấy!
-         Nhẹ tênh hở? Linh nặng lắm nhé! Đừng có trêu Linh,
-         Không, Linh rất nhẹ, nhẹ tênh và mỏng manh lắm!
-         Xí, sao Huy biết? Cõng Linh bao giờ chưa?
-         Không cõng, từng bế Linh trong tay thôi,
-         Gì cơ?
-         Thì chẳng biết dạo nào có cô bé lớp trên bị hạ huyết áp ngất, tay Huy bế đưa vào trạm xá kia mà! Cô bé nhỏ xíu, nhẹ tênh, bé tuổi hơn mà vẫn thường bắt Huy gọi chị!
-         Ra là…chàng trai bí mật bế Linh đưa vào viện hôm ấy là Huy à! Lúc Linh được truyền nước tỉnh dậy thì Huy đã đi rồi.
-         Huy không muốn chuyện của Linh trở nên ồn ào. Lúc ấy bế Linh trong tay, mắt Linh nhắm nghiền như say ngủ, đôi bím tóc thả dài, tà áo dài tha thướt ngọt ngào…ngần ấy năm trôi, Linh vẫn giữ được cái nét tinh khôi trong ngần dù có lắm thứ đã thay đổi.
-         Ấy vậy mà mãi đến những ngày gần đây Linh mới biết đến Huy. Linh ngẫn ngơ vô tâm nhỉ? Sao lúc xưa ở trường Linh lại không biết Huy? Đúng là đáng tiếc, nếu biết nhau sớm hơn có lẽ giờ đây chúng ta không đến Roma trong tình cờ mà sẽ là những người bạn thân đi cùng nhau phải không nhỉ?
-         Tình cờ có cái hay của tình cờ mà phải không? Có lẽ với Linh, Huy là tình cờ. Nhưng với Huy, Linh không tình cờ chút nào nhé!
-         Ơ vì sao thế?
-         Ở trường cũ ai còn lạ gì cái tên Lam Linh? Cô bé học vượt tuổi 3 năm liền phổ thông chứng tỏ mình bằng danh hiệu học sinh xuất sắc nhất toàn trường, toàn khối. Cô bé vùng sâu vùng xa vượt khó học tốt đến nỗi giáo viên Vật Lý phải hẹn lại hôm sau mới trả lời những câu hỏi hóc búa của cô bé đặt ra. Cô bé đầy óc sáng tạo luôn giải toán hình không gian bằng 2 cách mà đến giờ thầy Hoàng Nghĩa vẫn tấm tắc khen và kể gương cho đàn em lớp dưới. Cô học sinh bé tuổi nhất nhưng lại là một ban cán sự trách nhiệm và gương mẫu nhưng cũng hay pha trò, tinh nghịch có tiếng khiến giáo viên phải thật sự vừa lắc đầu vừa yêu quý cùng lúc.
-         Linh dính nhiều scandal đến vậy hả? Qua rồi một thời oanh oanh liệt liệt. Giờ bước chân đến đây, Linh phút chốc mất hết vũ đài, rột rửa bớt năng nổ và nhiệt huyết để chỉ là một cô sinh viên bình thường không nỗi bậc. Có lẽ một thời náo động khét tiếng khiến Linh mệt mỏi nên muốn thu mình một chút để mọi thứ êm ả hơn…
-         Linh vẫn năng động như hôm nào mà. Vẫn đáng yêu và hồn nhiên, mái tóc vẫn dài tha thướt…nhưng có điều, bầu má đáng yêu hơn rồi nha!
-         Huy lại thế! Cứ thích trêu Linh thôi…
-         Không…mà Linh này…gọi A…n…h nhé!
Chàng trai trẻ đưa bàn tay muốn khẽ chạm lên bầu má Nhỏ ngọt ngào, nhưng rồi, chợt nhận ra điều gì, cậu rụt tay lại. Nhỏ cười mĩm, nhìn chăm chăm.
-         Cứ thích gọi Huy là Hoàng Huy thôi đấy! Bé lớp mà cứ thích làm lớn!
-         Ừ thôi, cứ vậy, miễn Linh không gọi Huy là nhóc thì thôi!
-         Với một điều kiện: Dạy Linh làm Danbo nhé!
-         Uh sẽ làm riêng tặng Linh,
-         Không, thích học nghề luôn cơ!
-         Uh cũng được, để Huy chuẩn bị dụng cụ mọi thứ rồi sẽ hẹn Linh vào.
-         Nhớ nha! Thôi Linh về đây, trễ rồi.
-         Uh, Huy lui xe cho nhé!
Nhỏ bước cùng cậu ra chỗ để xe, chiếc váy trắng thoảng bay nhè nhẹ cùng mái tóc buông dài. Đôi bàn tay thon gầy không một tay nắm. Nhỏ là thế, cứ mãi khiến mình lạc lõng đến nôn nao.
Nhỏ quay xe vút đi vẫn kịp vẫy tay chào cái cười tỏa nắng tình cờ vẫn đang đứng lại. Có lẽ cậu ấy muốn ngồi lại thêm một chút để là một chàng trai ga lăng luôn lùi lại và dõi theo dáng dấp yếu mềm. Con trai là thế, phải không nhỉ?
Sau cuộc gặp gỡ tình cờ này sẽ là biết bao cuộc gặp gỡ tình cờ khác. Tình cờ mà như đã quen biết bao lâu, tình cờ mà thoải mái và quyến luyến, tình cờ nhưng thoáng một chút niềm vui. Tình cờ, ừ, Nhỏ cũng thích tình cờ. Ít nhất là thích hơn sự chờ đợi và kỳ vọng trong thất vọng.
Thế là đã hơn 2 năm trôi, 2 năm Nhỏ không cho phép mình vướng vào bất cứ sự hò hẹn nào. 2 năm của lạc lõng, của tổn thương được thời gian chữa lành và của những mối quan hệ lưng chừng không rõ ràng.
Nhỏ cứ lướt xe chầm chậm để nghĩ về tất cả những mối quan hệ Nhỏ đã nhất quyết buông và còn níu giữ. Nhỏ hỏi, Nhỏ đã được gì ngoài tổn thương? Cả những mối quan hệ cũ lẫn những mối quan hệ mới? Sao không phải là những cuộc gặp gỡ tình cờ thôi để lòng bớt nặng nề?
Có ai đó từng nói với Nhỏ rằng “Cậu bớt mong đợi và hy vọng đi, cuộc sống của cậu mới nhẹ nhàng và hạnh phúc được!”. Có lẽ vậy, bao lâu nay Nhỏ đã sống trong trông mong và kỳ vọng quá nhiều rồi. Đã đến lúc nên xây dựng lại đời sống tình cảm của mình, đã đến lúc làm lại mình để tránh những hụt hẫng và thương tổn, tránh những nỗi đau từ nghịch lý vậy.
Ừ. Thì sẽ không còn những lúc chờ đợi sẽ đi cùng một ai đến góc quán quen mà chính Nhỏ sẽ tự đi để tìm lấy những cuộc gặp gỡ tình cờ. Hoặc nếu không là như thế, Nhỏ cũng sẽ ngồi lại một mình cho đến khi đá trong trà sữa tan ra, trà sữa lạt lẽo, nước tràn ly rồi Nhỏ sẽ rời khỏi. Mọi thứ nằm trong bàn tay Nhỏ. Đến và đi…Nhỏ sẽ tự chọn cho mình.
Ừ. Thì sẽ không còn có những mong nhớ đến tổn thương. Bánh xe nhân duyên vẫn quay những vòng bí ẩn. Hãy trải nghiệm đừng chờ đợi. Có phải chăng khi người ta không cố nắm bắt những cơ hội của mình thì mình vẫn cứ tiếp tục trao tay họ cơ hội trong khi những hạnh phúc và niềm vui không hứa hẹn ở lại mãi với ta? Sẽ còn lại gì sau những hy vọng mộng ảo? Phải chăng chỉ là hụt hẫng và chới với?
Nhỏ làm được mà. Hãy để những điều tự nhiên đến và sẽ không còn trông chờ hay hy vọng. Cậu ấy bảo, đó là nguyên tắc sống hạnh phúc.
Ừ. Thì sẽ như thế. Không cần  phải quên nhưng tập ít nhớ đi. Không cần phải buông bỏ nhưng tập không nắm chặt. Nhỏ buông lõng đôi bàn tay để đưa ra những cơ hội đồng đều. Không trông đợi. Không hứa hẹn.
Nhỏ không chọn nữa, không ương bướng chạy theo cứu vãn tổn thương và rồi tự làm đau chính mình nữa. Cuộc sống là một bàn cờ, đi những bước ngẫu nhiên có khi thích hợp hơn những đường suy tính, và tự chọn thua cuộc chưa hẵn đã là nặng nề.
Nhìn trong tâm tưởng, bao người chắc hẵn đang đợi Nhỏ. Nhỏ sẽ làm như thế, bước về phía trước sống vui tươi và bớt mong đợi đi.
Không yêu thương tình cảm Nhỏ vẫn dạt dào kia mà. Nhỏ có tất cả chỉ là Nhỏ đã tự cho phép mình từ bỏ tất cả để chỉ chọn một mà thôi. Và giờ sẽ không như thế nữa. Nhỏ không chọn nữa. Hãy để thời gian chọn cho ta một lần gặp gỡ tình cờ…
Nhỏ rút lại tình cảm đem cược để dùng dần vậy. Thời gian không chờ đợi ai. Tháng ngày tuổi đời sẽ trôi theo ta, ta còn bao nhiêu gánh nặng để rồi không nắm bắt lại được định mệnh?
Tình cảm cũng như đòn kinh tế, cực đỉnh của phồn thịnh sẽ là tuột dốc. Cũng như vậy lúc tình cảm dâng cao cũng là lúc tình cảm không còn.
Đừng để mọi thứ quá muộn. Không ai dấn thân vào cứu vãn một đám cháy đã thiêu sạch mọi thứ. Tình cảm cũng vậy, đừng để đến mất mới tìm lại nhau. Bao nhiêu lần trong đời ta gặp được đúng người làm trái tim có lại cảm xúc?
Nhỏ có câu trả lời. Nhưng hình như mọi thứ đang chầm chậm lướt qua nếu như không có điều gì níu giữ. Tất cả rồi sẽ trở về trong lặng im.
Có ai muốn một lần tình cờ?
Chỉ là tình cờ thôi.

Camen, câu chuyện kể lại
Chiều Roma, LL, đã qua chưa mùa Nắng về?





27 nhận xét:

  1. Trả lời
    1. Hic, gặp tình cờ em có nhận ra chị không? :(( chị Lip giống như người pí mật á! :)

      Xóa
  2. Um! Có cái nét gì đó bắt chước mình rồi! hờ hờ

    Trả lờiXóa
  3. Lâu lắm mới có thời gian thăm nàng. :)
    Sáng trong veo nhé...♥

    Trả lờiXóa
  4. Chị sang đây nè, truyện đọc lãng mạn, dìu dịu như một bài thơ em à!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cảm ơn chị, câu chuyện viết vội với một cảm xúc bất chợt không mang tính đầu tư lắm chị aj~ :-)

      Xóa
  5. Chào cô bé -khoẻ không /-học sao rồi ?
    Bình an vui khoẻ -học tốt nha -

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. LL mệt quá anh ạ! học suốt thôi, chẳng có thời gian :(.
      Cảm ơn bác!

      Xóa
  6. Từ câu chuyện đến 2 ảnh cuối cùng đều ấn tượng .

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cảm ơn vì đã ghé, đọc và cho nhận xét. Ngủ ngon nhé DN! :-)

      Xóa
  7. Chúc e Khỉ buổi tối vui vẻ nhé,,hi

    Trả lờiXóa
  8. Sao giờ là 8h15 tối mà sao a comment nó báo là 6h14 nhỉ

    Trả lờiXóa
  9. Ôm nàng trong ngày chủ nhật nhé. :)
    ♥♥♥♥♥♥♥♥

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Sao nàng làm ra hình trái tim hay thế nhở? Ta dốt thế? :D
      Đầu tuần đầy nắng nào, miền tây mưa ẩm ướt đầu hè rồi nàng à! :D

      Xóa
  10. HIHI..a có đổi đâu à,chỉ đổi cái hình đâu thôi,,kaka..e hôm nay có đi học không vậy?
    ♡♡♡♡♡

    Trả lờiXóa
  11. A tạo trái tim khác ở trên kia kìa,,hehe ☆

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Làm sao thía nhỉ? Sao không chỉ cho em? Mà anh nhận được tin nhắn của em chưa? :)

      Xóa