Chiều hôm qua!
Cơn mưa đã ùa về mà không một lời hẹn. Ta
đứng bên hong cửa, ngắm nhìn từng giọt mưa yếu đuối nhưng luôn có nhau trong
một trận mưa dài. Hãi hùng. Ta cô đơn hơn những giọt mưa nhỏ bé đó biết nhường
bao!
Ừ mưa. Ta hoan hỉ yêu mưa đã bao lâu thời
gian của cuộc đời mình? Mưa của những suy nghĩ chếch choáng, mưa của những
chiêm nghiệm, của đời sống ta rạo rực, chao đảo bổng tìm được chốn nương nhờ
yếu đuối. Cơn mưa của những suy nghĩ triền miên, hay chính mưa của những yên
bình? Ta mâu thuẫn trên chính cuộc đời mình, suy nghĩ mình.
Ừ mưa. Ta yêu mưa và cũng yêu mùa Thu nhiều
luôn như vậy. Mưa buồn. Thu lại càng buồn suy tư. Vậy còn người con gái yêu mưa
và yêu cả mùa Thu thì sao?
Ta mê mải nhớ những mùa quên lãng. Ta thu
xếp những trận tình con con vào trong con tim chật chội.
Ta nhớ da diết những nụ cười vô ưu của
những ngày se sắt lạnh ta được ai xe đạp chung lối những buổi tan trường. Ngày
ấy ta chưa yêu.
Ừ mưa. Anh cỡi áo che ta ra bãi đậu xe. Tà
áo dài ngày xưa còn nghịch ngợm để gió đùa thổi bay phấp phới. Cũng như ta,
nghịch ngợm chạy khỏi anh để hứng lấy những giọt mưa ti tách rơi đều. Anh đuổi
bắt ta trong sự che chở, ta chạy vụt đi như kẻ bơ vơ. Ngày ấy ta chưa yêu.
Ừ mưa. Ta ngất lịm trong vô vàn mỏi mệt.
Bàn tay ai hoảng sợ ôm riết ta như sợ đánh mất một điều gì quý giá. Ai đã bồng
ta trên tay, áp ta vào giữa lòng mình chạy nhanh chân trên đường đến trạm xá.
Ai đã khóc, nước mắt rớt ướt đôi mi ta?
Ừ mưa. Ta chơi vơi trên cánh đồng dài ngập
trũng nước. Ai đó tháo giày cõng ta bé nhỏ, mong manh trên lưng. Người bảo “Này
em! Anh đang cõng trọn niềm tin của cuộc đời mình”. Ta ngây thơ cười giòn áp má
lên lưng anh. Ngày ấy ta chưa yêu.
Ừ mưa. Anh đi giữa một chiều mưa Thu lạnh
buốt giá. Anh đi để giành lại cho ta đôi môi tươi cười không nghĩ suy. Anh đi
để chạy trốn mối tình đầu của cái thuở nhiều si mê ấy_tuổi mười tám. Anh chạy
trốn cô bé mong manh có nụ cười thánh thiện tan chảy lòng người để rột rửa tổn
thương. Hà Nội ngày ấy buốt giá một nỗi buồn, còn ta vẫn hoan hỉ với những ngày
cấp sách. Ngày ấy ta chưa yêu.
Cho đến một ngày nước mắt ta không còn lau
khô được nữa. Năm ấy, ta bước vào cảm xúc của anh. Cảm xúc yêu một người cũng ở
tuổi mười tám như anh hôm qua.
À, chỉ là tổn thương thôi mà. Ta nhẹ hẫng
trước nước mắt. Hoặc vì ta không còn đủ sức để kêu than. Hình như ngày ấy lại
mưa, mưa của trời nhòa nhòa mà sao mưa của đời ta khô khốc.
Nước mắt không mặn mà đắng lòng.
Ừ mưa. Anh tìm kiếm ta trong điên dại, chỉ
sợ cơn mưa khắt nghiệt sẽ nhấn chìm ta thực sự. Bao lâu rồi anh vẫn ở bên âm
thầm bảo vệ, dù biết rằng ta đang say ngất bên một tình yêu. Đơn phương là
không dễ dàng, chỉ là vì anh lại quá yêu thương con bé trẻ con như ta ư. Còn ta
thì, chỉ để người khác làm tổn thương mình và cũng sẽ một mình chịu đựng lấy
điều đó.
Ta chơi vơi đếm lá trong cơn mưa Thu chiều
buồn. Lần đầu tiên ta biết lạnh. À, không phải trên làn da xanh nhạt đến tím
tái, mà là lòng ta lạnh ngắt cô đơn. Nhưng ta có trách cơn mưa chiều đó đâu…
Ta vùi mình trong những đêm dài khắc khoải.
Những dòng nhật ký đẫm ướt nước mưa hay nước mắt của ngày xưa. Ta viết đến rã
rời. Ngủ gật trên bàn phím. Nỗi đau vẫn trị trong tim.
Ừ mưa. Ta chạy rong trên những con đường
dài. Gió thốc vào gương mặt xanh nhợt nhạt. Ta đi mãi, và mưa sau lưng. Ta
chống chọi với bao cái nhìn thương hại. Là ta mong manh hay nỗi đau quá lớn để
ta có thể thốt nên lời?
Cuộc đời hỏi sao ta lại đau? Phải chăng do
đôi bàn tay ta muốn níu giữ còn người thì cứ như cơn gió không trói buộc? Không
đâu, ta đã thơ ngây đễn nỗi chưa bao giờ biết đến cố chấp. Nếu là thuộc về ta
người có rời xa ta đâu. Ta đau vì người siết chết sự thơ ngây đó bằng sự xúc
phạm. Tình yêu không có lỗi, chỉ là người đã chọn mất ta thôi.
Ừ, người bảo ta hãy chôn đi ký ức ngày xưa
trong cơn mưa chiều khắc khoải. Thì ta có nhớ đâu, chỉ là người có làm được như
lời đã nói.
"Anh thấy mình đã làm em buồn rất
nhiều. Anh cũng không còn xứng đáng với tình cảm của em nữa. Khi xưa anh nghĩ
"tình cảm của anh to lớn và chân thật thì anh có thể mãi mãi yêu em".
Nhưng anh đã sai. Anh rất hối hận vì việc đã làm. Vạn lần xin hãy tha thứ cho
anh! Anh xin được làm người anh hay người bạn của em thôi. Anh sẽ cố gắng hoàn
thiện và làm một người tốt. Anh mong rằng khi làm một người bạn, một người anh
thì anh sẽ làm tốt cương vị mới của mình. Xin em hãy tha thứ cho anh những
chuyện không vui đã qua, xin em hãy chôn tình cảm buồn của anh và em vào trong
dĩ vãng. Anh rất trân trọng em, lúc nào cũng vậy hết. Hãy vui sống tốt nhé em.
Chúc em hạnh phúc!"
Và trong những cơn mưa chiều về, ta lại cứ
đau đáu nhớ về sự giày vò mà người dành cho trong suốt 3 năm qua. Ta đã hạnh
phúc đấy ư?
***
Mưa đã rơi suốt mùa Thu trong suốt 3 năm
qua. Còn ta thì bỏ quên bốn năm ròng ai đó vẫn hiện diện bên ta trong thầm
lặng.
Ừ mưa. Người có tình yêu của đời mình còn
ta thì hẫng hụt với vỡ tan. Vẫn hằng đêm
hằng đêm ta ngơ ngẫn bên trang nhật ký rồi ngủ thiếp đi trong cơn mệt rã rời.
Người vẫn bên ta, hay nói đúng hơn là do ta
chỉ còn người là bạn. Ta bấu víu một niềm vui cuối, an ủi mình bằng tất cả sự
xót xa. Để rồi, một chiều tháng 3 nào đó, có tiếng đàn ghi-ta đánh thức ta bằng
những giai điệu ấm áp và dịu nhẹ. Người hạnh phúc, cũng như ta một lần nữa cảm
nhận được hơi Xuân trong băng giá.
Những cái liên lạc thưa dần, ta say ngất
bên cánh đồng hoa bướm mới. Tự nhủ, cho mình thêm cơ hội để được yêu thương. Ta
quá liều lĩnh hay lòng ta vốn vẫn khát khao yêu thương như sự sống vốn cần hơi
thở?
Ừ mưa. Ta ngắm mãi một hình dung ảo tưởng,
nắm lấy một cơ hội ảo tưởng.Ta trao gửi cuộc yêu của mình vào trong sự đánh
cược, hoặc rồi được đáp lại, hoặc rồi ta sẽ cao thượng cho đi…
Rồi ta tự cười mình. Ta đã mất đi trọn vẹn
yêu thương hôm qua, vậy ta còn lại gì để cho đi? Có phải chăng chỉ là một trái
tim khô khốc, một đôi mắt sắt lạnh vô cảm? Không, ta đã lầm và người cũng vậy.
Cái đã mất đi ấy là thân, cành, tán lá…ta vẫn còn đây thứ cây non vẫn có thể
đâm chồi. Mà tình yêu, vốn chẳng phải được nuôi lớn dần lên đấy ư?
Ừ mưa. Người quan tâm ta để ta can đảm bắt
đầu lại. Để đến khi cảm xúc trong ta đầy lại người lại dần khéo léo hững hờ
buông. Ta biết những thử thách đang chờ đợi đấy chứ. Sao ta lại dửng dưng mà cố
chấp bước tiếp. Là vì ta tin đó thôi.
Ừ mưa. Cảm xúc ta trao đi đâu rồi để nhìn
thấy anh tan vỡ một tình yêu ta lại không phải là người bên cạnh. Ta chỉ biết
có bản thân mình và cái lẽ yêu đương dịu ngọt mà quên đi ai đã ở bên mình trong
những ngày đổ vỡ khi xưa. Anh cười, tim anh cũng biết vỡ vụn mà. Chỉ là anh
muốn những ai anh quan tâm đều sẽ được hạnh phúc. Còn anh thì, thôi vậy, đến
rồi đi, hợp rồi tan, lòng tin của anh đã cạn kiệt.
Ừ mưa. Những buổi tối ta ngơ ngẫn cười bên
những dòng tin nhắn. Cái nick nào đó sáng đèn ta cũng chợt quên bẵng trong ngẫn
ngơ. Ta biết lòng mình vẫn quan tâm anh, chỉ là cái miền cảm xúc mới kia lại
làm ta quá bận bịu. Ta cho mình cái quyền lơ đi và chỉ đến khi biết mình không
ổn ta mới ngơ ngác đi tìm. Tự lúc nào, ta trở thành một kẻ vô cùng ích kỷ đến vậy, hay chính những mất
mát chỉ để cho ta hình thành thêm ý nghĩ chiếm trọn cho riêng mình?
Ừ mưa. Anh vẫn cô độc trong thầm lặng. Ta
dần cũng thầm lặng trong cô độc chăng? Có phải khi nghĩ rằng đã nắm chắc yêu
thương trong tay bản thân mình lại hóa mình thành nhòa nhạt, hay là vì đó lại
là những sự thật mà ta phải học cách chấp nhận khi bước vào yêu?
Ừ mưa. Chính ta lại đơn độc trong cơn mưa
chiều ấy. Làm gì có trái tim nào sỏi đá không biết nhớ nhung, không biết hờn
trách, không biết mong ngóng mà chỉ có một người đang thầm lặng chịu đựng những
hẫng hụt đó thôi.
Ta bước mãi trên những con đường vắng bặt
bóng người. À mà thật ra là có người, chỉ vì chính lòng ta đang lẻ bóng nên phố
cũng chợt vắng tanh. Mưa, rồi thì ta cũng mặc hay chính vì ta đã một mình lâu
đến nỗi chẳng còn biết đến lạnh lùng.
Ừ mưa. Chắc người vẫn chưa bao giờ sợ mất
đi một tình yêu cũng như chưa bao giờ sợ mất đi ta vậy. Ừ, ta có là gì đâu,
giữa biển người ta chỉ là một người_không có tất cả chỉ trừ một tình yêu.
Ừ mưa. Ta nặng một gánh lòng khắc khoải.
Định mệnh ta biết vẫn diệu kỳ nhưng với ta lại đùa cợt lắm thay.
Ta gượng gạo với những ngày tạm bợ, chắp vá
niềm vui bằng những cái cười nhạt thếch. Nước mắt vẫn thường trực tuôn ra trong
những lúc một mình. Người sẳn sàng ta không nỡ, người vắng bặt ta lại ngóng
trông.
Niềm tin của 2 con người đã dần cạn rồi.
Đâu chỉ riêng ta, anh cũng đã đau rất nhiều đến độ bất tin. Ừ, có ai lại dễ
dàng quên đi một vết thương, mà khi đó là vết thương lòng?
Mưa mãi. Ta gặp lại ai buổi chiều cuối Hạ.
Lúc anh đi Thu nhuộm kín màu trời, ấy vậy mà ngày anh về cũng lại buổi đầu Thu
như thế. Anh cười, ngắm ta trong tê dại, mê man trong thinh lặng một tình yêu.
Sao thế? Năm năm vẫn chưa đủ khiến anh quên đi nụ cười giòn tan trong cơn mưa
chiều ấy ư? Anh bảo, năm năm để anh có tất cả chỉ trừ ta và hạnh phúc của đời
anh. Và rồi anh nói, vẫn yêu em.
Vẫn lại một chiều mưa. Ta không hẹn mà gặp
người nơi Roma tình tứ. Người vẫn cái cười tỏa nắng, ta vẫn cô bé hồn nhiên.
Người bồi hồi nhắc ta nghe những kỷ niệm, những ký ức hoa mộng thuở nao. Ta mím
chặt môi trong hồi tưởng. Người cười và nói, vẫn yêu cô bé mong manh xưa.
Trời sao vẫn cứ mưa. Giữa sầm uất người tìm
về ta trong một ngày không hẹn trước. Cú điện thoại bất ngờ. Tách café nóng
nghi ngút khói. Người nói, vẫn nhớ những chiều bên ta với những vòng xe đạp
quay đều. Đưa tay nắm lấy bàn tay ta trốn chạy, người nói, vẫn yêu em.
Ta đang thoi thóp thật rồi. Đừng đưa mộng
mị về chỉ để làm vỡ tan, để ta suốt đời ôm bên mình những món nợ. Ừ mưa, vì mưa
nên anh ướt sũng người bồi hồi ghì chặt ảo tưởng. Anh nói, vẫn đợi như ngày
xưa.
Để rồi ta, trọn đời rượt đuổi những lời hứa
hẹn, những khắc khoải chưa bao giờ trọn vẹn, những mong đợi ngậm ngùi.
Ta ngắm mãi mưa, nhìn mãi xa, ai đã đi
ngang qua và ai còn ở lại, hay chỉ còn mưa với những ký ức xa xôi…
P.s 7 con người chung lại vết thương yêu…
Camen, 05/08/2013
Cơn mưa ngang qua.
- théc méc : Seo mừ có hùn vốn " yêu thương " của bảy con người ( who ? ) cho ra cái ẻn mưa từ đầu mùa tới cuối mùa dzạ Lam Linh ? ( tên đẹp nghê hén )
Trả lờiXóaĐọc cho dù buồn, cũng phải nói thiệt là có đoạn ganh tỵ với Lam Linh lém. biết đoạn nào không ? Ui trùi ui, tui tưởng tưởng có một anh bồng tui chạy trong mưa, còn khóc vì thấy tui bịnh nữa thì...má ui, có cho bịnh thêm chút nữa tui cũng chịu. Mà tiếc là ...hổng có. Chỉ óc lúc mới quen, tui bịnh, OX chạy đi mua thuốc, về bắt uống liền. Đẻ cái ào xong rùi, tui bịnh, OX bảo : " bịnh gì bịnh hoài " và lúc đó thì tự thân vận động đi mua thuốc...chuột về thuốc mấy con chuột trả thù chơi. Hì hì
Thui, để mưa qua đi Lam Linh, mang theo những gì muốn quên. còn cái gì đẹp, giữ lại trong lòng , lâu lâu mang ra nhớ. Hay lém đó.
Kaka những kỷ niệm rời rạc về từng người được em chắp vá không sai sót mừ. Thế ra chị Tám hem nhìn ra là 7 con người trong đây á, mà thật ra tính thêm cô gái nữa là 8 đó chị Tám iu! :D.
XóaCái người những buổi tan trường với vòng quay xe đạp là một.
Người cởi áo che và bế trên tay lúc bị ngất là 2.
Người cõng trên lưng và ra đi vào mua Thu năm 18 là 3.
Tác giả của cái lời xin lỗi dài ngoằn trên kia là 4.
Người đơn phương yêu và luôn âm thầm bảo vệ cô gái kia là 5.
Người cô gái kia có lại cảm xúc yêu một lần nữa là 6.
Người cuối cùng là người tri kỷ luôn bên cạnh cô gái kia những lúc vui buồn (mà thật ra chỉ lúc buồn cô gái kia mới xả hết vào người ta), và cũng là người từng chịu tổn thương trong tình yêu...
Đó chị xem có đủ 7 chưa chị Tám ui? keke
Trời quơi, chị ở đó mà ghen tỵ, em nói thiệt, lúc cô gái kia ngất queo đi có biết rì đâu. Lúc tỉnh dậy nghe kể bị người ta bế rồi người ta còn mít ướt sợ mất ta nói ngại ơi là ngại ý chị Tám à? Còn học sinh mừ, xấu hỗ lém. :">
Cô gái kia lúc nào cũng cười mà chị, nhưng tâm sự trong lòng thì cứ chất lên mãi. Nhiều khi thấy cuộc đời trớ trêu ghê chị à. Bao nhiêu người dâng trọn yêu thương cho mình để mình đi chọn cái lối tổn thương mà đi...
Nên chỉ biết cất giữ những cái kỷ niệm nào còn đẹp để đôi khi nhìn lại mà mĩm cười :-)
Đây là "chiên da" chuyện trị tản mạn và đoản văn mà bà Tám! Bà rảnh ko tui với bà khen gói xuống Sóc Trăng học một khóa. Tuổi trẻ tài cao mà bà...
XóaKhen co cháu gái camen nhiều mệt quá! Chúng ta thẳng tiến về dười ấy thui, tôi chuẩn bị hành lý rồi đóa. Heee
Ec, chú cũng là "chiên da" chuyên trị lóng ngôn chú nhở? Con cũng phải khăn gói lên Xì Gòn tầm cho được sư phụ đây!
XóaThôi 2 chú cháu mềnh hẹn chị Thùy ở đâu giữa giữa đên khỏi lên mà cũng khỏi xuống rồi ngồi xuống "đàm đạo" mà lúc đó chú nói, con ngồi lắng nghe. hehe
Khúc giữa hả? Cần thơ đi !
XóaCái này được nà chị Tám ới!
XóaSang thăm Cháu. Chúc Cháu ngày mới tốt lành!!!
Trả lờiXóaDạ con cảm ơn chú. Tối ấm ạ! :)
XóaCon gái nhà ai mà xinh thế kia? :)
Trả lờiXóa♥
Chắc là con gái nhà vườn nàng à ;)
Xóa"Để rồi ta, trọn đời rượt đuổi những lời hứa hẹn". Nghe mà buồn, mà xót xa, Camen ạ. Những cơn mưa mang nhiều kỷ niệm quá, cảm xúc nhất là khi chị bắt gặp những thương yêu, những âm thầm lặng lẽ của một ng con trai, cho đi mà không đòi hỏi nhận lại...
Trả lờiXóaMong những thương yêu về bên e, mong cho những cơn mưa kia chỉ làm mát lành thêm nụ cười em vốn đã ngọt ngào....
Mưa dễ làm cho em chông chênh lắm chị à. Có lúc cười vui, có lúc buồn đến quay quắt. Kỷ niệm chưa bao giờ lãng quên, hiện tại chưa bao giờ hết nhớ...em lạc giữa hai bề yêu ghét, thương tổn với yêu thương.
XóaCuộc đời này ngẫm lại trớ trêu thế chị à, tình yêu của người này đôi khi lại trở thành gánh nặng cho một người khác...còn những người muốn được nặng nợ nhau thì đôi khi lại không thể, hoặc do không can đảm, hoặc do sự suy tính, hoặc do yêu thương lại không đủ lớn...
Tự em cũng đang nhấm nháp cái dư vị rượt đuổi những lời hứa hẹn, những câu hứa đôi khi không trọn vẹn khiến lòng tin dần mất đi...nhưng thứ mà em chưa bao giờ từ bỏ chính là niềm yêu.
Hy vọng sau cơn mưa, em vẫn lại tìm về mình của thuở vô tư.
Chị ổn chưa? Vết thương nào dần rồi cũng phải liền, chỉ là lại thêm tỳ vết trong tim...
Um! Cái entry lẫn lộn cũ và mới. Vừa kết thúc câu củ thì liền cái mới kể. Nhưng kết thúc câu chuyện vẫn là cái cũ ám ảnh
Trả lờiXóaÁm ảnh thì ít thôi, kỷ niệm thì vẫn nhiều hơn ạ! :)
XóaEm làm lão say...... đồ khỉ gió.hé hé
Trả lờiXóaDạ tỉnh chưa ạ lão lão? hehe
XóaChị ghé thăm em nhé,chị trở lại blog rồi,sau hơn một tháng buồn lòng chu du về quê,ngang qua HN có chút vc,bị bệnh đột ngột,phải cấp cứu,nằm đó hàng tuần nội trú,hàng tuần ngoại trú là hai,rùi về quê thắp hương em rể,thăm em gái,giờ đã sống bt,trở về,thấy em gọi tha thiết quá,nên chị quay lại blog giao lưu tiếp, sang ngó em gái xem sao,vui ko em ? Những chuyện cũ buồn lòng cho qua đi em nhé,vô tư,vui vẻ lên cho đời nó tươi em ạ..âu sầu rùi thì con người xuống dốc ko phanh,nên em ráng mà vui vẻ hồn nhiên nhé em,cho trẻ mãi ko già...hihi...Chúc em buổi tối vui vẻ,ngọt ngào và yêu thương đong đầy nhé em.Ôm em một cái thiệt chặt rùi chị dìa nha..
Trả lờiXóaDạ. Thấy chị về và bình yên em vui chị ạ. thời gian trước em thường sang chị vẫn chưa về. Giờ chị về rồi và vẫn khỏe thì em yên tâm. Thời gian này em cũng ít vào, chỉ thi thoảng ghé lại thôi.
XóaCon người ta là thế, là đôi khi lạc lõng nên chông chênh nhớ về những ký ức, những kỷ niệm bên đời. Mong mọi thứ chỉ là thoáng qua...
E không sao chị ạ! Chị đừng lo lắng hay nghĩ suy..
Chị giữ gín sức khỏe nhé. Tối ấm áp ạ!