Thứ Bảy, 30 tháng 11, 2013

Cậu ạ, Đông say mùa



Bão tuyết rồi. Chắc khá lạnh cậu nhỉ? Tớ đoán thế. Giữ ấm vào. Tớ cũng lạnh quá, nhưng là lạnh lòng.
Bao lâu rồi tớ không còn biết đếm thời gian trôi nữa. Với tớ giờ đây, từng ngày trôi đi rất nhẹ, nhẹ đến nỗi tớ không còn ý thức được từng khoảnh khắc quanh mình, chỉ nhìn nắng, mưa, trăng, sao qua ô cửa nhỏ, và biết gió thổi dịu dàng khi nhìn vài chiếc lá khẽ lay ngoài kia. Hóa ra có những lúc, lòng người trống trải đến đáng sợ như vậy. Hóa ra có những lúc tổn thương có thời gian ngấm vào tâm hồn để mình trở thành bất cần như vậy.
Tớ thấy mệt mỏi mọi bề, những lúc một mình, chẳng biết mình nên khóc hay cười mới đúng. Tớ im lặng.
Tớ vẫn thường tự hỏi, điều gì đền bù cho một cô bé chưa từng có tuổi thơ? Điều gì đền bù cho những ký ức buồn không phai? Điều gì đền bù cho tất thảy những tổn thương từ sâu thẳm tâm hồn của một đứa trẻ từng nhiều lần trái tim non nát vụn? Điều gì đền bù cho những bất công, xúc phạm và chịu đựng? Điều gì đền bù cho những bất mãn mà trọn đời chỉ muốn chôn giấu?
Tớ vốn chỉ cần một ít yêu thương, một người lắng nghe, một lần thấu hiểu.
Cậu hỏi, vì sao chưa bao giờ tớ kể ra? Giá như cậu biết sự sẻ chia đối với tớ là phải chạm đến mức tin tưởng tuyệt đối. Tự mình kể lể những khổ sở đó không phải con người tớ. Cậu ạ, lòng tốt suy cho cùng chỉ là lòng thương hại mà ta dành cho một người, chỉ có lòng thương người mới là thứ tình thương mà một người nào đó không bao giờ bỏ rơi hay rời bỏ ta. Tớ cảm kích lòng tốt nhưng không thể trông chờ sự thương hại được.
Tớ im lặng.
Tự dưng thèm được nghe cậu hát đến lạ. Mở điện thoại, những bài hát u buồn, cậu đánh thức tớ những ngày còn nước mắt. Hóa ra tớ cũng chỉ bình thường là một cô gái, nước mắt cũng buồn và mặn như bất kỳ ai…
Bao lâu rồi tớ quên mất mình là một cô gái nhỉ? Cứ mãi ghìm nén những lúc không vui, chịu đựng những lúc mệt mỏi, cứ lặng im những lúc tâm hồn tan tác, hoang hoải. Nội tâm tớ lắp đầy gai nhọn để chẳng muốn ai chạm vào…Và rồi, chỉ tự tớ cố làm tổn thương mình.
Thật ngốc.
Và cậu đến êm ả như vậy.
Đừng ai ghen tỵ, đừng ai hỏi tớ vì sao. Tớ chỉ muốn nói, tất cả những gì liên quan cậu chính là cả một vùng ký ức và hiện tại vô cùng khó giải thích với tớ. Nó lạ cậu à. An ủi tớ và đôi lúc thổi ùa thứ hạnh phúc dù nhỏ nhoi vào tớ.
Một tình yêu rất tình bạn. Tớ đã giữ tất cả bằng một lời cam kết như thế.
4 mùa Đông rồi đấy. Chắc cậu cũng đang không tin nỗi cái tình bạn ngoằn ngoèo kia lại còn đi tiếp mãi tận giờ trong khi những đường yêu đương thẳng tấp thì dừng lại và bao lần thay đổi. Là tình bạn. Chính tình bạn mới giữ cậu bên tớ, mặc kệ cả hai đã từng tổn thương với riêng cuộc đời mình.
Là vì tình bạn nên cậu mới luôn bên tớ giữa lúc tớ tạm biệt T, có những đêm dài ngập ngụa nước mắt.
Là vì tình bạn nên cậu mới luôn ao ước tớ cười lên.
Là vì tình bạn nên cậu luôn giữ khoảng cách nhưng chưa bao giờ để khoảng cách ấy quá xa khi tớ cần cậu.
Là vì tình bạn nên cậu mới luôn an ủi tớ, cho tớ niềm tin để lại yêu thương, chờ đợi một người không phải cậu.
Là vì tình bạn nên cậu luôn ở đấy, muốn mình trở thành quyển nhật ký của tớ, sẵn sàng cho tớ viết và ném vào tất cả chuyện không vui.
Là vì tình bạn cậu đã luôn dành thời gian cho tớ dù cuộc sống cậu nơi đất khách luôn luôn bận rộn và hối hả.
Là vì tình bạn cậu giấu tớ việc cậu trở về và không thể vào Nam, sợ điều ấy khiến tớ thất vọng và tổn thương.
Là vì tình bạn, cậu chẳng dám gửi tin nhắn vào hộp chat skype, yahoo hay bất kỳ đâu vì lo tớ tự ý tháo băng trong những ngày viêm giác mạc.
Là vì tình bạn, trong lúc tớ thất vọng nhất giọng cậu chỉ biết trêu đùa để mong tìm kiếm ở tớ nụ cười.
Là vì tình bạn, sinh nhật tớ cậu không một lời chúc nhưng lại gọi về trò chuyện với tớ thật lâu, chỉ vì biết rằng tớ không thể nhìn thấy.
Là vì tình bạn, nên sau tổn thương của tớ, cậu vẫn ở đấy trầm ngâm. Lặng lẽ quan tâm và dõi theo…lặng lẽ giúp tớ xoa dịu những nỗi đau tưởng như cả đời mình chịu rồi những vết sẹo.
Sau tất cả, tớ vẫn muốn giữ cậu như giữ gìn đôi mắt của mình. Và nếu cậu biết đôi mắt quan trọng với tớ nhường nào.
Là để nhìn tất cả chung quanh từ những điều tốt đẹp đến xấu xa nhất.
Là để phân biệt những sắc màu cuộc sống để biết rằng tớ thật sự yêu màu trắng đến thế nào.
Là để biết yêu một người.
Là để chọn lựa.
Là để quên.
Một ai không yêu nỗi đôi mắt tớ cũng chính người ấy đã không yêu nỗi một thứ quý giá đến như vậy.
Là một đôi mắt từng tổn thương, là như trọn vẹn cuộc đời mình đã từng chịu vết cắt.
Lòng tin thành xa xỉ,
Mất dần khái niệm hạnh phúc,
Trở nên không trung thành với lòng mình bởi tất cả những lo sợ,
Cần một hơi ấm, nhưng không cần một ai ở bên,
Cần một vòng tay nhưng chỉ tự ôm mình trong mọi giông bão,
Cần cảm giác yêu thương nhưng không cần một tình yêu nào nữa,
Cần nắng, nhưng cứ ước mưa về…để chỉ rột rửa hết thảy những lo sợ, bất an và thương tổn.
Cho tớ có lại dũng cảm để bước thêm một lần.
Cho tớ có lại dũng cảm giữ lại một người.
Rất quan trọng. À mà không hẳn là yêu đâu.
Lạnh ngắt.
Cậu ạ, Đông say mùa.
“Cậu vẫn thường ngưỡng mộ tình yêu tớ cho anh
Cậu bảo sẽ chẳng bao giờ có ai yêu cậu bằng tình yêu như thế
Một tình yêu cho tớ làm hết những điều có thể
Chỉ vì một nụ cười”

P.s Tớ mệt mỏi. Có lẽ tớ cần có thời gian cho mớ cảm xúc rối ren cứ thiêu cháy tớ mỗi ngày. Giá-như-tớ-có-thể.

Camen, 30/11/2013
Có những ngày như thế,


Thứ Hai, 18 tháng 11, 2013

Yêu thương là khi cúi xuống thật gần



Những dòng này chắc chẳng còn xa lạ nữa đâu
Khi những gì chị nói cùng Em ắt còn nhiều hơn thế
Tuổi mười tám, Em đã biết thế nào là trễ
Để yêu ba mẹ mình nhiều hơn nữa, cho đến lúc rời xa…

Út à, chị đọc rồi những dòng Em viết trong nhật ký ngày qua
Chị không cười Em mà còn thật sự lấy làm cảm động
Tuổi mười tám, Em tiếc nuối gạt đi ước vọng
Vì lòng hiểu thảo và vì thương chị, phải không Út thương yêu?
Ừ, chị luôn tự hào, nhưng có những điều không thể hiện để em tránh tự kiêu
Với tuổi mười tám của Em, chị lo sợ nhiều hơn. Em không biết.
Chị nghiêm khắc với Em, dạy bảo nhiều hơn mức cần thiết
Suy cho cùng vì chị lại quá yêu thương em trai.

Út à, Em nghe đây!
Chị sẽ không nhắc nhiều về chị, về chị hai hay về mẹ
Chị muốn Em nghe chỉ về ba thôi nhé!
Một người đàn ông hãy chân chính như một người đàn ông.
Này Em, Em nhớ không?
Tiệc cưới hôm nọ nhà bạn Em đã làm Em say khướt
Em về nhà, nôn lênh láng và bắt đầu nóng sốt
Ai đưa Em đi viện lúc tối trời? Bóng ba hao gầy đấy, trên đường vắng lặng tiếng chó sủa inh tai.
Một người đàn ông tất nhiên có quyền được uống, được say
Nhưng 18 tuổi Em phải chịu trách nhiệm trước mình rồi Em ạ
Em sẽ ngủ được ngoan nếu như Em từ tốn hơn chứ không phải cứ “chén tạc chén thù” đến khi tiệc tùng tan rã
Sao Em không nhìn ba mình? Vẫn biết uống đấy nhưng chưa bao giờ làm khổ mẹ và chị em ta.
Nhớ nhé Em một bài học cho ngày hôm qua
Chị sẽ không nhắc nữa bởi lòng chị còn lo lắng nhiều hơn thế
Em rồi sẽ có nhiều bạn, có người yêu…và chị bắt đầu buồn rơi lệ
Lo những nông nỗi, đua đòi, sự háo thắng sẽ từ ngoài đời thường bước vào cuộc đời Em.
Út à, gia đình mình, cả chị cũng không có vật chất cho Em
Nhưng khi tuổi nông nỗi gọi tên, liệu Em có vượt qua những khát thèm, so sánh
Có bao giờ Em sẽ lại mặc cảm buồn rồi tự ti hoàn cảnh
Sẽ bước sai đường, lạc lối, quay lưng lại với tình thương?
Chị biết mình đang lo xa, nhưng thế gian đều có ngả rẽ trên đường
Mà chị lại sắp xa Em, tự lập trên một con đường mới
Phải làm sao khi Em, tuổi hiếu thắng đang trực chờ mời gọi?
Tất yếu chạm vào dù chỉ chút ít sự tự kiêu
Em trai! Khi trên bước đường gặp phải những trớ trêu
Những cám dỗ cuộc sống khiến Em khác đi so với Em từng có
Hãy nghe chị lúc này, những lời thì thầm to nhỏ
Yêu Em nhiều, hơn tất cả những gì chị có thể nói ra.

Em! Em đừng chê nét quê mùa, chân chất của ba
Tất cả là cho Em hôm nay lịch lãm và bản lĩnh
Nên nhé Em, đừng tỏ ra khinh khỉnh
Khi một ngày, ai đó nhìn, mai mỉa, nhạo cười ba
Nếu Em yêu ba nhiều, thay vì xấu hỗ Em sẽ rất xót xa
Những dấu vết của ngày qua là cả đời ba lao cực
Nên Em à, đừng chê ba nghèo không có gì cho Em ngoài lòng yêu thương rất mực
Ba đã tự đấm ngực nhiều ngày, bất lực hơn nhiều so với những gì mà Em có thể tưởng tượng ra.
Em! Nhà bạn Em có thể thuộc về quan chức, bí thư, chủ tịch…nhưng suy cho cùng họ cũng là những người cha
Em đừng mặc cảm khi ba mình là một bác nông dân, bán lưng cho trời, mặt dành cho đất
Có gì đâu, khi ba yêu thương và nuôi lớn mình bằng tháng ngày vất vả nhất
Cũng lao động hết lòng, dùng đồng tiền chân chính dạy Em biết yêu cánh đồng lúa quê hương.
Em! Nhìn ba đi, lúc nào cũng lạc quan dù một nắng hai sương
Nên Em đừng chê chiếc áo ba bạc màu, nhuốm rách
Tất cả là cho Em, quần Jeans, sơ mi, áo phông cùng bạn bè để không khoảng cách
Mọi sơ sài của ba mẹ đều là cho sự tươm tất của các con!
Em! Cũng đừng vì một lời ong tiếng ve nào mà về nhà khinh miệt đôi dép tổ ong đã lỗi mốt so với thời “vàng son”
Đôi dép ấy đã theo ba suốt những quãng dài gian khó
Em hãy luôn yêu quý thay vì bày nét mặt cau có
Ba nhịn phần mình chẳng phải vì đôi giày mới Em mua sao?
Em! Em cũng đừng phàn nàn tại sao ba không cho chị em mình được cửa rộng nhà cao
Nếu như Em nhớ chị đã từng kể qua những ngày tháng đó
Những ngày ba mẹ làm xa, Em trong vòng tay chị đêm đêm để tránh những giọt mưa dột rỏ
Bên mái tranh nghèo trống trước hụt sau…
Này thiên thần! Ngôi nhà nhỏ này không chỉ là ngôi nhà đâu
Mà còn là cả dáng hình ba, cả tình thương ba chăm chút
Là từng viên gạch ba tự tay đắp xây cho hạnh phúc
Em nhé hãy mĩm cười! Đừng mặc cảm tự ti.
Cũng đừng chê chiếc xe cúp nghèo nàn mà mỗi sáng ba đi
Nếu Em biết khi xưa ba chân trần, lội hàng bao cây số tìm thuốc nam vì chị em ta nhuốm bệnh
Nếu Em biết chiếc xe đạp ngày xưa ba đèo mình mấy mươi cây số để gửi tiền cho chị học xa bằng tất cả lòng ba yêu mến
Em ạ! Hãy mĩm cười, yêu ba hơn nữa chứ sao lại tủi thân?
Em! Cũng đừng chê ba cù lần, mù Internet, càng không biết facebook hay những trang xã hội,..vân vân
Ba đổi đời ba là cho riêng Em những hiểu biết
Nên Em à, hãy thương ba hơn bằng tất cả sự cần thiết
Hiểu biết để làm gì khi điều cơ bản nhất là yêu trước hết gia đình mình mà Em cũng vô tri?
Em trai bé bỏng! Rồi cuộc đời sẽ đẻ ra nhiều thứ khiến mắt Em mê si
Chị biết Em buồn khi xung quanh, bạn Em kẻ “Note Tư” người Iphone 5S
Gã Exiter, kẻ Nou 5, người thì PCX
Em cũng có ước vọng của mình nhưng không phải là đua đòi, so sánh nhé, em trai!
Lao động là bằng trí óc và đôi tay
Ba mình vẫn dùng chiếc điện thoại chỉ chức năng nghe gọi
Chiếc xe của ba chính là chiếc cup mà chị nói
Cả đời ba vất vã còn chưa chạm tới được những điều xa xỉ thì Em đừng nên so sánh, đua đòi mà làm tổn thương ba
Nếu được, Em hãy sống bằng những gì mình có ngày qua
Đừng vì những đua đòi khiến Em đi lạc lối
Ba rất thương Em, chị cũng muốn được cho Em những gì Em mong đợi
Nhưng Em à! Hãy sống đúng tầm và đòi hỏi trong khả năng!
Lòng chị hãy còn bộn bề, bâng khuâng
Nỗi lo lắng Em vào đời khiến lòng chị khắc khoải
Nói sao cho hết những điều lòng chị đang ái ngại
Cu cậu à! Chị đang lo xa quá phải không Em?
Rồi Em sẽ lớn, sẽ càng trưởng thành thêm
Hãy lấy ba làm gương, người chị luôn tôn là thần tượng
Yêu thương gia đình bằng tất cả sự hy sinh cao thượng
Đúng mực, ngọt ngào, nghiêm khắc mà thương yêu.
Cậu Út! Chị tự hào và tin tưởng vào sự phi tự kiêu
Nên những khi sắp lạc lối Em hãy vững vàng vì Em còn có chị
Em có biết yêu thương vốn là gì không nhỉ?
Là khi ta cúi xuống thật gần!

P.s “Chị đã bật khóc khi viết những dòng này! Em hãy đọc bằng cả lòng mình nhé Em trai ngoan của chị! Chị rất yêu Em, nhóc ạ!”
Khá dài, cảm ơn ai đã đủ kiên nhẫn đọc đến dòng cuối cùng này! :)

Camen, 17/11/2013

Thứ Tư, 13 tháng 11, 2013

Anh nhấc bổng Em qua nỗi đau



Có một người như thế ai tin không?
Ở bên bạn chỉ dõi nhìn nhưng không phải là chờ đợi
Chỉ xuất hiện khi biết lòng bạn đang bối rối
Khóc vì mong một ai đó chẳng về.
Có một người ở bên bạn đóng giả chú hề
Chỉ muốn bạn cười lên sau những giọt nước mắt
Những quan tâm lại trở thành kẹo ngọt
Nỗi lo lắng quá nhiều để mắng bạn như một cái đánh yêu
Có một người như vậy, quan tâm bạn rất nhiều nhưng không phải người yêu
Một cách rất cố ý luôn đẩy bạn về hạnh phúc
Người chỉ đứng lặng dõi trông những cảm xúc
Rồi mĩm cười, lui khỏi khi bạn đã bình yên
Có một người như vậy, ở bên, lắng nghe bạn những trăn trở, niềm riêng
Bạn hãy tưởng tượng đi, chẳng bao giờ bạn lại thấy mình an toàn đến thế
Người sẵn sàng bỏ đi giấc ngủ hoặc chấp nhận mình ngủ trễ
Chỉ để ngồi đây nghe bạn than thở đêm chơi vơi…
Ừ, thì có một người như vậy đấy, có lẽ Thượng Đế đánh rơi
Luôn hàn gắn, luôn đắp xây tình yêu cho kẻ khác
Chẳng màn lắm trái tim mình đi lạc
Chỉ vì một nụ cười.
Có một người như vậy, để bạn biết nhớ mong những lúc xa rời
Một người lặng lẽ để rồi trở thành người quan trọng nhất
Một người dưng mà bạn chẳng bao giờ muốn mất
Trong cuộc đời chẳng biết còn lại bao nhiêu thời gian…
Cảm ơn, đã bên Em suốt những ngày tháng dở dang
Tạo niềm tin cho Em chờ đợi một điều không tới
Thêm niềm yêu để Em yêu một người không yêu Em như vẫn nói
“Em trở thành một trong nhiều thứ quan trọng và chẳng có gì khác biệt hơn đâu”
Người này! Mạnh mẽ là khi biết mĩm cười sau tất cả những niềm đau
Nhưng hạnh phúc là khi Em có Anh, tự nguyện bước vào để xoa dịu
Em có kiên cường đâu chỉ là do Anh giống như điều kỳ diệu
Nhấc bổng Em lên chạy khỏi những tổn thương.
Người này! Giờ ta hãy đổi vai cho nhau nhé yêu thương!
Anh đấy, hãy yêu đi, dù có khổ đau Em sẽ mãi là người bên cạnh
Nhưng tất nhiên Em ước gì Anh hạnh phúc nhiều hơn, đến bất tận
Em lặng lẽ cười, Anh lặng lẽ cười, ta hạnh phúc theo cái cách của riêng nhau

Ừ, là có một người như vậy dạy cho Em một kiểu yêu dài lâu
Một kiểu yêu không gọi được tên nhưng hơn cả một tình yêu là vậy
Là nhảy cóc từ tình bạn để trở thành thấu hiểu đúng không nhỉ?
Trao yêu cho người khác mất rồi!
Này Người!
Liệu có định mệnh không Anh?


Camen, 13/11/2013
P.s Em đã ngỡ rằng mình không sao, ngỡ rằng mình vẫn ổn trong chờ đợi, hóa ra không phải thế, chỉ là, có người đã chia bớt một nửa tổn thương kia! J