Bão tuyết rồi. Chắc khá lạnh cậu nhỉ? Tớ
đoán thế. Giữ ấm vào. Tớ cũng lạnh quá, nhưng là lạnh lòng.
Bao lâu rồi tớ không còn biết đếm thời gian
trôi nữa. Với tớ giờ đây, từng ngày trôi đi rất nhẹ, nhẹ đến nỗi tớ không còn ý
thức được từng khoảnh khắc quanh mình, chỉ nhìn nắng, mưa, trăng, sao qua ô cửa
nhỏ, và biết gió thổi dịu dàng khi nhìn vài chiếc lá khẽ lay ngoài kia. Hóa ra
có những lúc, lòng người trống trải đến đáng sợ như vậy. Hóa ra có những lúc
tổn thương có thời gian ngấm vào tâm hồn để mình trở thành bất cần như vậy.
Tớ thấy mệt mỏi mọi bề, những lúc một mình, chẳng biết mình nên khóc hay cười mới đúng. Tớ im lặng.
Tớ thấy mệt mỏi mọi bề, những lúc một mình, chẳng biết mình nên khóc hay cười mới đúng. Tớ im lặng.
Tớ vẫn thường tự hỏi, điều gì đền bù cho
một cô bé chưa từng có tuổi thơ? Điều gì đền bù cho những ký ức buồn không
phai? Điều gì đền bù cho tất thảy những tổn thương từ sâu thẳm tâm hồn của một
đứa trẻ từng nhiều lần trái tim non nát vụn? Điều gì đền bù cho những bất công,
xúc phạm và chịu đựng? Điều gì đền bù cho những bất mãn mà trọn đời chỉ muốn chôn
giấu?
Tớ vốn chỉ cần một ít yêu thương, một người
lắng nghe, một lần thấu hiểu.
Cậu hỏi, vì sao chưa bao giờ tớ kể ra? Giá
như cậu biết sự sẻ chia đối với tớ là phải chạm đến mức tin tưởng tuyệt đối. Tự
mình kể lể những khổ sở đó không phải con người tớ. Cậu ạ, lòng tốt suy cho
cùng chỉ là lòng thương hại mà ta dành cho một người, chỉ có lòng thương người
mới là thứ tình thương mà một người nào đó không bao giờ bỏ rơi hay rời bỏ ta.
Tớ cảm kích lòng tốt nhưng không thể trông chờ sự thương hại được.
Tớ im lặng.
Tự dưng thèm được nghe cậu hát đến lạ. Mở điện thoại, những bài hát u buồn, cậu đánh thức tớ những ngày còn nước mắt. Hóa ra tớ cũng chỉ bình thường là một cô gái, nước mắt cũng buồn và mặn như bất kỳ ai…
Tự dưng thèm được nghe cậu hát đến lạ. Mở điện thoại, những bài hát u buồn, cậu đánh thức tớ những ngày còn nước mắt. Hóa ra tớ cũng chỉ bình thường là một cô gái, nước mắt cũng buồn và mặn như bất kỳ ai…
Bao lâu rồi tớ quên mất mình là một cô gái
nhỉ? Cứ mãi ghìm nén những lúc không vui, chịu đựng những lúc mệt mỏi, cứ lặng
im những lúc tâm hồn tan tác, hoang hoải. Nội tâm tớ lắp đầy gai nhọn để chẳng
muốn ai chạm vào…Và rồi, chỉ tự tớ cố làm tổn thương mình.
Thật ngốc.
Và cậu đến êm ả như vậy.
Đừng ai ghen tỵ, đừng ai hỏi tớ vì sao. Tớ
chỉ muốn nói, tất cả những gì liên quan cậu chính là cả một vùng ký ức và hiện
tại vô cùng khó giải thích với tớ. Nó lạ cậu à. An ủi tớ và đôi lúc thổi ùa thứ
hạnh phúc dù nhỏ nhoi vào tớ.
Một tình yêu rất tình bạn. Tớ đã giữ tất cả
bằng một lời cam kết như thế.
4 mùa Đông rồi đấy. Chắc cậu cũng đang
không tin nỗi cái tình bạn ngoằn ngoèo kia lại còn đi tiếp mãi tận giờ trong
khi những đường yêu đương thẳng tấp thì dừng lại và bao lần thay đổi. Là tình
bạn. Chính tình bạn mới giữ cậu bên tớ, mặc kệ cả hai đã từng tổn thương với
riêng cuộc đời mình.
Là vì tình bạn nên cậu mới luôn bên tớ giữa
lúc tớ tạm biệt T, có những đêm dài ngập ngụa nước mắt.
Là vì tình bạn nên cậu mới luôn ao ước tớ
cười lên.
Là vì tình bạn nên cậu luôn giữ khoảng cách
nhưng chưa bao giờ để khoảng cách ấy quá xa khi tớ cần cậu.
Là vì tình bạn nên cậu mới luôn an ủi tớ,
cho tớ niềm tin để lại yêu thương, chờ đợi một người không phải cậu.
Là vì tình bạn nên cậu luôn ở đấy, muốn
mình trở thành quyển nhật ký của tớ, sẵn sàng cho tớ viết và ném vào tất cả
chuyện không vui.
Là vì tình bạn cậu đã luôn dành thời gian
cho tớ dù cuộc sống cậu nơi đất khách luôn luôn bận rộn và hối hả.
Là vì tình bạn cậu giấu tớ việc cậu trở về
và không thể vào Nam, sợ điều ấy khiến tớ thất vọng và tổn thương.
Là vì tình bạn, cậu chẳng dám gửi tin nhắn
vào hộp chat skype, yahoo hay bất kỳ đâu vì lo tớ tự ý tháo băng trong những
ngày viêm giác mạc.
Là vì tình bạn, trong lúc tớ thất vọng nhất
giọng cậu chỉ biết trêu đùa để mong tìm kiếm ở tớ nụ cười.
Là vì tình bạn, sinh nhật tớ cậu không một
lời chúc nhưng lại gọi về trò chuyện với tớ thật lâu, chỉ vì biết rằng tớ không
thể nhìn thấy.
Là vì tình bạn, nên sau tổn thương của tớ,
cậu vẫn ở đấy trầm ngâm. Lặng lẽ quan tâm và dõi theo…lặng lẽ giúp tớ xoa dịu
những nỗi đau tưởng như cả đời mình chịu rồi những vết sẹo.
Sau tất cả, tớ vẫn muốn giữ cậu như giữ gìn
đôi mắt của mình. Và nếu cậu biết đôi mắt quan trọng với tớ nhường nào.
Là để nhìn tất cả chung quanh từ những điều
tốt đẹp đến xấu xa nhất.
Là để phân biệt những sắc màu cuộc sống để
biết rằng tớ thật sự yêu màu trắng đến thế nào.
Là để biết yêu một người.
Là để chọn lựa.
Là để quên.
Một ai không yêu nỗi đôi mắt tớ cũng chính
người ấy đã không yêu nỗi một thứ quý giá đến như vậy.
Là một đôi mắt từng tổn thương, là như trọn
vẹn cuộc đời mình đã từng chịu vết cắt.
Lòng tin thành xa xỉ,
Mất dần khái niệm hạnh phúc,
Trở nên không trung thành với lòng mình bởi
tất cả những lo sợ,
Cần một hơi ấm, nhưng không cần một ai ở
bên,
Cần một vòng tay nhưng chỉ tự ôm mình trong
mọi giông bão,
Cần cảm giác yêu thương nhưng không cần một
tình yêu nào nữa,
Cần nắng, nhưng cứ ước mưa về…để chỉ rột
rửa hết thảy những lo sợ, bất an và thương tổn.
Cho tớ có lại dũng cảm để bước thêm một
lần.
Cho tớ có lại dũng cảm giữ lại một người.
Rất quan trọng. À mà không hẳn là yêu đâu.
Lạnh ngắt.
Cậu ạ, Đông say mùa.
“Cậu vẫn thường ngưỡng mộ tình yêu tớ cho anh
“Cậu vẫn thường ngưỡng mộ tình yêu tớ cho anh
Cậu bảo sẽ chẳng bao giờ có ai yêu cậu bằng
tình yêu như thế
Một tình yêu cho tớ làm hết những điều có
thể
Chỉ vì một nụ cười”
P.s Tớ mệt mỏi. Có lẽ tớ cần có thời gian
cho mớ cảm xúc rối ren cứ thiêu cháy tớ mỗi ngày. Giá-như-tớ-có-thể.
Camen, 30/11/2013
Có những ngày như thế,