Thứ Ba, 24 tháng 9, 2013

Em muốn gọi Anh là biển

Em muốn gọi anh là biển
Để khi em hòa vào anh bao muối cũng không làm mặn đại dương
Em muốn gọi anh là biển
Để dẫu mênh mông em cũng không đắn đo chọn lựa lấy con đường
Em nói đại dương không mặn
Vì biển anh đã là muối từ lâu
Em nói không cần chọn lựa
Vì biển anh chỉ duy nhất thẳm sâu
Rồi em ích kỷ
Chỉ muốn biển nồng mặn với muối
Còn muối mặn cuộc đời
Em ôm trọn vẹn những vết thương
Hãy chiều em một lần, biến mình làm đại dương
Được không anh xa thẳm?
Hãy cho em một lần nằm gọn trong đại dương anh mê đắm
Một lần, và em tan đi
Đừng, anh đừng buồn và thương khóc chia ly
Cũng đừng nghĩ ra đi là đánh mất
Không phải đâu.
Có chăng là sự trở về
Má áp môi kề
Ta trọn vẹn yêu thương khi hòa làm một
Đại dương và một thân thể mai một
Quên những nhập nhằng…
Anh! Anh đừng tin thế gian có một sự chờ đợi vĩnh hằng
Giống như nàng Tô Thị hôm nào hóa đá
Trái tim nào rồi một ngày cũng mòn rả
Trước hững hờ, trước cái buốt lạnh của thời gian
Chỉ có đại dương là mênh mang,
Nên anh hiểu không cái điều mà em đang khắc khoải?
Rằng anh hãy,
Rộng lớn để hóa nhỏ nỗi đau.
Trời vút cao,
Xa thẳm chân mây chính là biển anh đó
Hát nhé anh,
Tiếc chi tháng năm vò võ…

Em muốn gọi anh là biển
Một lần rồi ta xa xôi
Như hôm nào, chỉ còn nước mặn với đơn côi…





Camen, Em-muốn-gọi-Anh-là-biển
23/08/2013.