Chiều hôm qua!
Cơn mưa đã ùa về mà không một lời hẹn. Ta
đứng bên hong cửa, ngắm nhìn từng giọt mưa yếu đuối nhưng luôn có nhau trong
một trận mưa dài. Hãi hùng. Ta cô đơn hơn những giọt mưa nhỏ bé đó biết nhường
bao!
Ừ mưa. Ta hoan hỉ yêu mưa đã bao lâu thời
gian của cuộc đời mình? Mưa của những suy nghĩ chếch choáng, mưa của những
chiêm nghiệm, của đời sống ta rạo rực, chao đảo bổng tìm được chốn nương nhờ
yếu đuối. Cơn mưa của những suy nghĩ triền miên, hay chính mưa của những yên
bình? Ta mâu thuẫn trên chính cuộc đời mình, suy nghĩ mình.
Ừ mưa. Ta yêu mưa và cũng yêu mùa Thu nhiều
luôn như vậy. Mưa buồn. Thu lại càng buồn suy tư. Vậy còn người con gái yêu mưa
và yêu cả mùa Thu thì sao?
Ta mê mải nhớ những mùa quên lãng. Ta thu
xếp những trận tình con con vào trong con tim chật chội.
Ta nhớ da diết những nụ cười vô ưu của
những ngày se sắt lạnh ta được ai xe đạp chung lối những buổi tan trường. Ngày
ấy ta chưa yêu.
Ừ mưa. Anh cỡi áo che ta ra bãi đậu xe. Tà
áo dài ngày xưa còn nghịch ngợm để gió đùa thổi bay phấp phới. Cũng như ta,
nghịch ngợm chạy khỏi anh để hứng lấy những giọt mưa ti tách rơi đều. Anh đuổi
bắt ta trong sự che chở, ta chạy vụt đi như kẻ bơ vơ. Ngày ấy ta chưa yêu.
Ừ mưa. Ta ngất lịm trong vô vàn mỏi mệt.
Bàn tay ai hoảng sợ ôm riết ta như sợ đánh mất một điều gì quý giá. Ai đã bồng
ta trên tay, áp ta vào giữa lòng mình chạy nhanh chân trên đường đến trạm xá.
Ai đã khóc, nước mắt rớt ướt đôi mi ta?
Ừ mưa. Ta chơi vơi trên cánh đồng dài ngập
trũng nước. Ai đó tháo giày cõng ta bé nhỏ, mong manh trên lưng. Người bảo “Này
em! Anh đang cõng trọn niềm tin của cuộc đời mình”. Ta ngây thơ cười giòn áp má
lên lưng anh. Ngày ấy ta chưa yêu.
Ừ mưa. Anh đi giữa một chiều mưa Thu lạnh
buốt giá. Anh đi để giành lại cho ta đôi môi tươi cười không nghĩ suy. Anh đi
để chạy trốn mối tình đầu của cái thuở nhiều si mê ấy_tuổi mười tám. Anh chạy
trốn cô bé mong manh có nụ cười thánh thiện tan chảy lòng người để rột rửa tổn
thương. Hà Nội ngày ấy buốt giá một nỗi buồn, còn ta vẫn hoan hỉ với những ngày
cấp sách. Ngày ấy ta chưa yêu.
Cho đến một ngày nước mắt ta không còn lau
khô được nữa. Năm ấy, ta bước vào cảm xúc của anh. Cảm xúc yêu một người cũng ở
tuổi mười tám như anh hôm qua.
À, chỉ là tổn thương thôi mà. Ta nhẹ hẫng
trước nước mắt. Hoặc vì ta không còn đủ sức để kêu than. Hình như ngày ấy lại
mưa, mưa của trời nhòa nhòa mà sao mưa của đời ta khô khốc.
Nước mắt không mặn mà đắng lòng.
Ừ mưa. Anh tìm kiếm ta trong điên dại, chỉ
sợ cơn mưa khắt nghiệt sẽ nhấn chìm ta thực sự. Bao lâu rồi anh vẫn ở bên âm
thầm bảo vệ, dù biết rằng ta đang say ngất bên một tình yêu. Đơn phương là
không dễ dàng, chỉ là vì anh lại quá yêu thương con bé trẻ con như ta ư. Còn ta
thì, chỉ để người khác làm tổn thương mình và cũng sẽ một mình chịu đựng lấy
điều đó.
Ta chơi vơi đếm lá trong cơn mưa Thu chiều
buồn. Lần đầu tiên ta biết lạnh. À, không phải trên làn da xanh nhạt đến tím
tái, mà là lòng ta lạnh ngắt cô đơn. Nhưng ta có trách cơn mưa chiều đó đâu…
Ta vùi mình trong những đêm dài khắc khoải.
Những dòng nhật ký đẫm ướt nước mưa hay nước mắt của ngày xưa. Ta viết đến rã
rời. Ngủ gật trên bàn phím. Nỗi đau vẫn trị trong tim.
Ừ mưa. Ta chạy rong trên những con đường
dài. Gió thốc vào gương mặt xanh nhợt nhạt. Ta đi mãi, và mưa sau lưng. Ta
chống chọi với bao cái nhìn thương hại. Là ta mong manh hay nỗi đau quá lớn để
ta có thể thốt nên lời?
Cuộc đời hỏi sao ta lại đau? Phải chăng do
đôi bàn tay ta muốn níu giữ còn người thì cứ như cơn gió không trói buộc? Không
đâu, ta đã thơ ngây đễn nỗi chưa bao giờ biết đến cố chấp. Nếu là thuộc về ta
người có rời xa ta đâu. Ta đau vì người siết chết sự thơ ngây đó bằng sự xúc
phạm. Tình yêu không có lỗi, chỉ là người đã chọn mất ta thôi.
Ừ, người bảo ta hãy chôn đi ký ức ngày xưa
trong cơn mưa chiều khắc khoải. Thì ta có nhớ đâu, chỉ là người có làm được như
lời đã nói.
"Anh thấy mình đã làm em buồn rất
nhiều. Anh cũng không còn xứng đáng với tình cảm của em nữa. Khi xưa anh nghĩ
"tình cảm của anh to lớn và chân thật thì anh có thể mãi mãi yêu em".
Nhưng anh đã sai. Anh rất hối hận vì việc đã làm. Vạn lần xin hãy tha thứ cho
anh! Anh xin được làm người anh hay người bạn của em thôi. Anh sẽ cố gắng hoàn
thiện và làm một người tốt. Anh mong rằng khi làm một người bạn, một người anh
thì anh sẽ làm tốt cương vị mới của mình. Xin em hãy tha thứ cho anh những
chuyện không vui đã qua, xin em hãy chôn tình cảm buồn của anh và em vào trong
dĩ vãng. Anh rất trân trọng em, lúc nào cũng vậy hết. Hãy vui sống tốt nhé em.
Chúc em hạnh phúc!"
Và trong những cơn mưa chiều về, ta lại cứ
đau đáu nhớ về sự giày vò mà người dành cho trong suốt 3 năm qua. Ta đã hạnh
phúc đấy ư?
***
Mưa đã rơi suốt mùa Thu trong suốt 3 năm
qua. Còn ta thì bỏ quên bốn năm ròng ai đó vẫn hiện diện bên ta trong thầm
lặng.
Ừ mưa. Người có tình yêu của đời mình còn
ta thì hẫng hụt với vỡ tan. Vẫn hằng đêm
hằng đêm ta ngơ ngẫn bên trang nhật ký rồi ngủ thiếp đi trong cơn mệt rã rời.
Người vẫn bên ta, hay nói đúng hơn là do ta
chỉ còn người là bạn. Ta bấu víu một niềm vui cuối, an ủi mình bằng tất cả sự
xót xa. Để rồi, một chiều tháng 3 nào đó, có tiếng đàn ghi-ta đánh thức ta bằng
những giai điệu ấm áp và dịu nhẹ. Người hạnh phúc, cũng như ta một lần nữa cảm
nhận được hơi Xuân trong băng giá.
Những cái liên lạc thưa dần, ta say ngất
bên cánh đồng hoa bướm mới. Tự nhủ, cho mình thêm cơ hội để được yêu thương. Ta
quá liều lĩnh hay lòng ta vốn vẫn khát khao yêu thương như sự sống vốn cần hơi
thở?
Ừ mưa. Ta ngắm mãi một hình dung ảo tưởng,
nắm lấy một cơ hội ảo tưởng.Ta trao gửi cuộc yêu của mình vào trong sự đánh
cược, hoặc rồi được đáp lại, hoặc rồi ta sẽ cao thượng cho đi…
Rồi ta tự cười mình. Ta đã mất đi trọn vẹn
yêu thương hôm qua, vậy ta còn lại gì để cho đi? Có phải chăng chỉ là một trái
tim khô khốc, một đôi mắt sắt lạnh vô cảm? Không, ta đã lầm và người cũng vậy.
Cái đã mất đi ấy là thân, cành, tán lá…ta vẫn còn đây thứ cây non vẫn có thể
đâm chồi. Mà tình yêu, vốn chẳng phải được nuôi lớn dần lên đấy ư?
Ừ mưa. Người quan tâm ta để ta can đảm bắt
đầu lại. Để đến khi cảm xúc trong ta đầy lại người lại dần khéo léo hững hờ
buông. Ta biết những thử thách đang chờ đợi đấy chứ. Sao ta lại dửng dưng mà cố
chấp bước tiếp. Là vì ta tin đó thôi.
Ừ mưa. Cảm xúc ta trao đi đâu rồi để nhìn
thấy anh tan vỡ một tình yêu ta lại không phải là người bên cạnh. Ta chỉ biết
có bản thân mình và cái lẽ yêu đương dịu ngọt mà quên đi ai đã ở bên mình trong
những ngày đổ vỡ khi xưa. Anh cười, tim anh cũng biết vỡ vụn mà. Chỉ là anh
muốn những ai anh quan tâm đều sẽ được hạnh phúc. Còn anh thì, thôi vậy, đến
rồi đi, hợp rồi tan, lòng tin của anh đã cạn kiệt.
Ừ mưa. Những buổi tối ta ngơ ngẫn cười bên
những dòng tin nhắn. Cái nick nào đó sáng đèn ta cũng chợt quên bẵng trong ngẫn
ngơ. Ta biết lòng mình vẫn quan tâm anh, chỉ là cái miền cảm xúc mới kia lại
làm ta quá bận bịu. Ta cho mình cái quyền lơ đi và chỉ đến khi biết mình không
ổn ta mới ngơ ngác đi tìm. Tự lúc nào, ta trở thành một kẻ vô cùng ích kỷ đến vậy, hay chính những mất
mát chỉ để cho ta hình thành thêm ý nghĩ chiếm trọn cho riêng mình?
Ừ mưa. Anh vẫn cô độc trong thầm lặng. Ta
dần cũng thầm lặng trong cô độc chăng? Có phải khi nghĩ rằng đã nắm chắc yêu
thương trong tay bản thân mình lại hóa mình thành nhòa nhạt, hay là vì đó lại
là những sự thật mà ta phải học cách chấp nhận khi bước vào yêu?
Ừ mưa. Chính ta lại đơn độc trong cơn mưa
chiều ấy. Làm gì có trái tim nào sỏi đá không biết nhớ nhung, không biết hờn
trách, không biết mong ngóng mà chỉ có một người đang thầm lặng chịu đựng những
hẫng hụt đó thôi.
Ta bước mãi trên những con đường vắng bặt
bóng người. À mà thật ra là có người, chỉ vì chính lòng ta đang lẻ bóng nên phố
cũng chợt vắng tanh. Mưa, rồi thì ta cũng mặc hay chính vì ta đã một mình lâu
đến nỗi chẳng còn biết đến lạnh lùng.
Ừ mưa. Chắc người vẫn chưa bao giờ sợ mất
đi một tình yêu cũng như chưa bao giờ sợ mất đi ta vậy. Ừ, ta có là gì đâu,
giữa biển người ta chỉ là một người_không có tất cả chỉ trừ một tình yêu.
Ừ mưa. Ta nặng một gánh lòng khắc khoải.
Định mệnh ta biết vẫn diệu kỳ nhưng với ta lại đùa cợt lắm thay.
Ta gượng gạo với những ngày tạm bợ, chắp vá
niềm vui bằng những cái cười nhạt thếch. Nước mắt vẫn thường trực tuôn ra trong
những lúc một mình. Người sẳn sàng ta không nỡ, người vắng bặt ta lại ngóng
trông.
Niềm tin của 2 con người đã dần cạn rồi.
Đâu chỉ riêng ta, anh cũng đã đau rất nhiều đến độ bất tin. Ừ, có ai lại dễ
dàng quên đi một vết thương, mà khi đó là vết thương lòng?
Mưa mãi. Ta gặp lại ai buổi chiều cuối Hạ.
Lúc anh đi Thu nhuộm kín màu trời, ấy vậy mà ngày anh về cũng lại buổi đầu Thu
như thế. Anh cười, ngắm ta trong tê dại, mê man trong thinh lặng một tình yêu.
Sao thế? Năm năm vẫn chưa đủ khiến anh quên đi nụ cười giòn tan trong cơn mưa
chiều ấy ư? Anh bảo, năm năm để anh có tất cả chỉ trừ ta và hạnh phúc của đời
anh. Và rồi anh nói, vẫn yêu em.
Vẫn lại một chiều mưa. Ta không hẹn mà gặp
người nơi Roma tình tứ. Người vẫn cái cười tỏa nắng, ta vẫn cô bé hồn nhiên.
Người bồi hồi nhắc ta nghe những kỷ niệm, những ký ức hoa mộng thuở nao. Ta mím
chặt môi trong hồi tưởng. Người cười và nói, vẫn yêu cô bé mong manh xưa.
Trời sao vẫn cứ mưa. Giữa sầm uất người tìm
về ta trong một ngày không hẹn trước. Cú điện thoại bất ngờ. Tách café nóng
nghi ngút khói. Người nói, vẫn nhớ những chiều bên ta với những vòng xe đạp
quay đều. Đưa tay nắm lấy bàn tay ta trốn chạy, người nói, vẫn yêu em.
Ta đang thoi thóp thật rồi. Đừng đưa mộng
mị về chỉ để làm vỡ tan, để ta suốt đời ôm bên mình những món nợ. Ừ mưa, vì mưa
nên anh ướt sũng người bồi hồi ghì chặt ảo tưởng. Anh nói, vẫn đợi như ngày
xưa.
Để rồi ta, trọn đời rượt đuổi những lời hứa
hẹn, những khắc khoải chưa bao giờ trọn vẹn, những mong đợi ngậm ngùi.
Ta ngắm mãi mưa, nhìn mãi xa, ai đã đi
ngang qua và ai còn ở lại, hay chỉ còn mưa với những ký ức xa xôi…