Thứ Hai, 25 tháng 3, 2013

Tình cờ



Nhỏ đến Roma vào một buổi tối cuối tuần tháng 3 hanh hao. Phố lên đèn. Từng ngọn đèn chớp đầy màu sắc đã phủ rợp lên những cây phượng, cây bằng lăng, cây xà cừ, cây sứ dọc hai bên đường Nguyễn Việt Hồng.
Nhỏ ngồi một góc khuất vắng nhưng

Chủ Nhật, 10 tháng 3, 2013

Hẹn tớ không một mùa Thu nước Nga?


Cậu mất đi người yêu dấu hôm qua
Người ta cất nàng vào áo quan màu trắng
Cậu im lặng.
Mưa, hay nước mắt cậu khẽ khàng rơi?
Tớ trong lặng im nhìn cậu một lát thôi,
Muốn đưa bàn tay kéo cậu về hạnh phúc
Nhưng cậu ạ!
                Khói hương bờ nghi ngút,
Làm sao để vén thương đau?
Cậu không hét lên, không hỏi tớ tại sao
Tất cả câu trả lời của cậu là im lặng
Những dòng nước mặn,
Cậu nuốt ngược lại vào trong.
Giấu lại những luyến tiếc, nhớ mong,
Nước Nga xa xôi cậu đến ngày lạnh giá
Cố tìm bờ bến lạ
Cho cõi lòng, từng đã như sỏi đá, chết đi
Và…yêu thương mở ra cho cậu một lối đi,
Nhưng khoảng cách lại chia trời thương nhớ,
Yêu thương…thêm một lần tan vỡ
Bởi đâu, cậu và người
                             dường như chẳng phải cho nhau…
Cậu vẫn tươi cười sau những hụt hẫng, thương đau
Dùng công việc khỏa lấp đi trăn trở
Cậu mất niềm tin vào tình yêu trong hơi thở
Tớ cũng buồn, vì với cậu, tớ mãi hạnh phúc hơn…

Tự dưng hôm nay ngồi nhớ lại những gì trải qua trong đời cậu mà tớ chợt thấy buồn day dứt. Phải chi có cậu ở đây, tớ hứa sẽ đi trà sữa cùng cậu, nghe cậu tâm sự ngắn dài hết tất cả những câu chuyện trên thế gian này. Tớ hứa thật đấy Tuấn Anh ạ!
Cậu hay bảo tớ ngốc, ngốc vì cứ luôn hỏi cậu rằng tại sao so với cậu tớ mãi là người may mắn hơn. Ừ thì tớ ngốc, tớ ngốc khi lúc nào cũng chỉ muốn những người tớ yêu thương nhất được hạnh phúc nhất. Tớ ngốc, nhưng tớ biết mong mỏi cho cậu hạnh phúc, tớ ngốc nhưng tớ luôn lạc quan tin vào hạnh phúc của cậu ở mai sau cậu ạ.
Tớ giận cậu. Giận cậu vì cậu không tin vào hạnh phúc của mình nữa. Tớ giận cậu. Giận vì cậu không ngoan ngoãn chăm lo sức khỏe. Cậu đã hứa với tớ, nếu sau này không ai chăm sóc tớ cậu sẽ chăm sóc tớ…thế thì cậu phải khỏe mạnh để còn giữ lời với tớ nữa chứ!
Nhớ chưa?
Mấy hôm nay bổng dưng tớ cảm giác cô đơn nhiều hơn nữa. Cậu có biết vì sao tớ bán shop, vì sao tớ cố gắng thật bận bịu với khách hàng đến nỗi chẳng có lấy thời gian dành cho mình không? Đành rằng là vì lý do tài chính, nhà tớ đang khó khăn tớ không nói mà hơn hết là vì tớ cảm thấy cô đơn và trống trải quá cậu à. Nên tớ làm vậy, đăng ký học toàn thời gian, làm thêm như thế, chạy tìm khách hàng như thế…tớ làm cho tớ thật bận rộn để quên đi cảm giác của mình.
Tớ mệt mỏi, mệt mỏi vì có những khi trống trải thật nhiều mà chẳng tìm thấy đâu một vòng tay. Tớ biết, rồi tớ cũng vượt qua được, nhưng mà con gái, ai không có lúc yếu mềm hả cậu? Tớ đâu thể mãi giấu che được cảm xúc của mình. Mà giấu che đâu phải là một điều dễ dàng.
Và xin lỗi, vì cứ mỗi lần như thế tớ lại trút hết lên cậu. Mà sao cậu ngốc thế, lúc nào cũng ở cạnh lắng nghe tớ.
Tớ nhớ, nhớ những lần chat khuya, những lần cậu gọi và tớ hát cậu nghe bài hát “Nơi tình yêu bắt đầu”. Mà cậu biết không, lúc tớ hát bài hát đó cũng chính là những lần tớ cảm thấy buồn và cô đơn nhất. Tớ nhớ một người xa xôi và cậu luôn là người kiên nhẫn lắng nghe bầu trời tâm sự rối nùi trong tớ!
Thời gian vừa rồi nhiều chuyện xãy đến cùng cậu, mất mát, hụt hẫng, tổn thương…xin lỗi vì tớ đã không thể ở bên để có thể ít nhiều san sẻ cùng cậu. Tớ vô tâm, tớ chỉ có riêng những tâm sự của mình rồi mặc sức trút lên cậu. Tớ giận bản thân mình cậu ạ!
Nhưng tại sao trò chuyện cùng cậu lại yên bình đến thế? Sao cậu lại luôn lắng nghe cái tâm sự không đầu không cuối của tớ? Sao cậu không bỏ mặc tớ vì cậu cũng đang không vui cơ mà!
Không nhé, bây giờ tớ không muốn nữa, không muốn để cậu chỉ làm người lắng nghe. Tớ muốn lắng nghe cậu. Tớ muốn được san sẻ với cậu, sẽ luôn ở bên cậu như cậu hứa sẽ luôn ở bên cạnh tớ!
Iphone mất rồi, không còn được onl thường xuyên nhưng không sao đâu, quan trọng là cậu vẫn được an toàn sau lần trấn lột đó. Điện thoại có thể từ từ mua lại, đừng buồn nhé!
Rồi sẽ có những ngày, những lúc tớ u buồn, nhưng tớ hứa, hứa rồi sẽ lấy lại được cân bằng. Vì với yêu thương, tớ biết, tớ vẫn còn may mắn hơn cậu. Dù có được đáp lại hay không được đáp lại thì tớ vẫn biết ở một nơi xa, người tớ quý, vẫn an toàn, khỏe mạnh và bình yên, điều mà cậu không có được như tớ!
Là cậu đã dạy cho tớ biết cách kiên cường chấp nhận, dạy cho tớ biết yêu thương là phải cho đi. Ừ thì cho đi vậy, cho đi để nhận về mình tất cả.
Tớ không được phép đòi hỏi quá nhiều có phải không? Tớ nên biết chấp nhận sự thật tớ là ai trước đã. Tớ không có quyền bắt buộc hay mong đợi ai quan tâm, yêu thương tớ. Còn nếu như mong mỏi và chờ đợi thì chỉ là do tớ nông nỗi tự làm tổn thương mình mà thôi.
Tình yêu chính là tự nguyện và không tính toán.
Và vẫn may mắn vì những lúc chới với vì hụt hẫng tớ vẫn còn có cậu. Cậu lắng nghe tớ, cho tớ thêm niềm tin để bước tiếp con đường của mình_con đường tình cảm chông chênh và đơn độc. Đừng hỏi vì sao tớ vẫn kiên cường và can đảm yêu thương khi tớ chẳng chắc chắn sẽ được gì sau khi kết thúc, một tình cảm đẹp mĩ mãn hay chỉ là đơn phương và quên? Vì đến tới cùng, dù tớ được hay mất, có hay không…tớ sẽ vẫn luôn có cậu bên cạnh tớ!
Một người bạn có thể khiến tớ cười tươi nhất…
Một người bạn để tớ ríu rít khoe hôm nay đi chơi mặc váy trắng váy hồng, hoa tai đỏ, túi đỏ, giày đỏ…mà không hề cảm thấy ngần ngại.
Một người bạn mà tớ vẫn dửng dưng ăn uống tự nhiên khi cho xem webcam mà không hề biết xấu hỗ.
Một người bạn như thế ấy…
Và tớ quý cậu biết bao nhiêu!
Cảm ơn vì tớ có cậu để làm bạn tớ, cảm ơn vì chưa bao giờ bỏ mặc tớ!
Tớ vẫn yêu mùa Thu nước Nga bao lâu nay, vẫn ao ước được đi dạo cùng cậu dưới chân hàng Bạch Dương, được nhìn thấy lá phong đỏ, biểu tượng của một tình yêu khát khao và hạnh phúc!
Nè, nếu như mọi chuyện đến đúng như những gì cậu và tớ hay nói đùa cùng nhau thì cậu có hẹn tớ không một mùa Thu nước Nga?
Moscow mùa này thời tiết chắc đã ôn hòa hơn, tuyết chắc đã tan trên những cành cây trơ trụi lá…nhưng tớ hứa sẽ tặng cậu một món quà mùa lạnh ngày cậu về Sóc Trăng quê tớ.
Sẽ mong tớ được về với CN hay sẽ hẹn tớ mùa Thu nước Nga se lạnh và trầm buồn?
Tớ ngốc quá, và cậu cũng thế Tuấn Anh ạ!

Hẹn tớ không một mùa Thu nước Nga?
10/03/2013, gửi Tuấn Anh
Camen

Thứ Ba, 5 tháng 3, 2013

Bánh cam đường tuổi thơ


Sáng sớm ba đi chợ, gọi với vào:
-         Út, muốn ăn gì không con? Ba mua!
Con nhỏ cười nhoẻn,
-         Bánh cam đường ba nhé!
Đã lâu rồi con nhỏ không ăn bánh cam đường, cái bánh tuổi thơ mà Nhỏ thích ăn nhất. Phải chăng những bận bịu với cuộc sống, những hối hả của đời thường khiến Nhỏ quên đi cái hương vị ngọt ngào ấy hay chính Nhỏ cố tình không muốn nhớ cái hương vị bánh tuổi thơ mặn chác và đầy khao khát?

Cầm 1000 đồng trên tay, Nhỏ tiến gần đến sạp bánh của bà bác bán bánh cam đường. Gương mặt bà nhân hậu hiền từ, nhưng Nhỏ lại rụt rè, bẽn lẽn.
-         Bao nhiêu một cái hả bà?
-         500 đồng con! Con mua mấy cái?
-         Dạ không, con chỉ hỏi thôi!
Nhỏ chạy vút đi, vẫn khao khát lắm, nhưng nghĩ đến cây bút hết mực không có bút để viết bài là Nhỏ lại thôi. Dành 1000 mua bút trước đã, bánh vẫn bán ở đấy mỗi ngày!
Mỗi bữa đi học Nhỏ được 2000 đồng. Tiền đò sang sông hai lượt là 1000 và Nhỏ sẽ còn lại 1000 đồng để ăn quà vặt nếu đói, hoặc uống trà đá nếu khát. Cứ những ngày trôi qua như thế, cứ bút hết mực, cứ vở hết trang, cứ cái tính cóp nhặt để dành tiền đi đò phòng những khi mẹ túng thiếu chẳng có tiền cho mà Nhỏ trễ hẹn mãi với cái bánh cam đường chỉ 500 đồng 1 cái.
Mỗi ngày trước khi ra về, Nhỏ đứng ở xa nhìn  bà bác bán bánh cam đường vớt bánh ra, trải lớp đường được thắn kẹo lên mặt bánh mà ừng ực thèm. Nhưng chỉ nhìn thôi, rồi Nhỏ chạy vút đi, niềm tủi hờn thiếu thốn ùa về, những ước mong về một tương lai nhiều tiền cũng được nung nấu.
Có bận, Nhỏ để dành được cho mình mười nghìn đồng. Nhỏ quý tiền lắm, ép tiền vào quyển sách cho thẳng nếp.  Với bạn bè cũng trang lứa, mười nghìn đồng chỉ là số tiền để ăn quà vặt một ngày, nhưng với Nhỏ đó là tiền của mười ngày nhịn ăn quà vặt. Cuộc sống là thế, con người ta sẽ không hề biết rằng mình đủ cho tới khi bất chợt nhận ra xung quanh có người khao khát được như mình. Và cũng cuộc sống, cũng như vậy, có người ở tột cùng đầy đủ, được ăn những món mình thích, chơi những thú mình thấy vui, mua những thứ mà mình muốn mua mà không hề cảm thấy do dự, nhưng cũng có những người, một cái bánh trị giá 500 đồng cũng là số tiền cần được đắn đo, cân nhắc.
Nhỏ vừa lãnh thưởng. Phần thưởng hạng nhất học sinh giỏi của trường. Cầm 10 quyển tập trắng tinh và 10 cây bút mới, nhỏ ấp vào lòng, trong đầu nghĩ đến ngay những cái bánh cam đường nóng hổi, giòn ngọt.
-         Bà ơi cho con 6 cái bánh cam đường nhé! – Nhỏ háo hức!
-         Ừ, bánh của con đây! 3000 thôi con!
Nhỏ chạy đi, lòng sung sướng tột bực. Thế là Nhỏ cũng đến lúc được ăn bánh cam đường rồi! À, còn nội nữa, ba, mẹ, chị hai, và Út nữa đều được ăn bánh cam đường bằng tiền Nhỏ dành dụm được.
Nhỏ bỏ bao giấy gói bánh vào túi cẩn thận để đến nhà bánh còn nóng mới ngon. Trên đường về, cứ nghĩ đến cái viễn cảnh cả nhà ăn bánh và tấm tắc khen cùng với niềm hạnh phúc khi Nhỏ đạt hạng nhất năm học mà lòng Nhỏ dâng lên niềm hạnh phúc khó tả.
Con nợ. Ba mẹ cãi nhau. Chị hai sợ quá chạy xuống nhà bác trốn. Út ngồi khóc không ai dỗ dành. Nhỏ chạy vào ẵm em và lao vội lao vàng nước mắt cho thằng nhóc rồi dỗ em. Bọc bánh cam đường nằm lặng thinh, Nhỏ buồn, nước mặt chảy ngược vào trong lòng. Cái niềm hân hoan vừa chớm chợt đổ nát tan tành.
Chẳng ai quan tâm đến cái bằng khen hạng nhất Nhỏ vừa mới nhận, những cái bánh cam đường ngọt ngào cũng chợt đắng ngắt Nhỏ chẳng buồn ăn.
Thế đấy, Nhỏ tự cho mình cái ý nghĩ: Không phải lúc nào bánh cam đường cũng ngọt. Mà có khi mặn chác, đắng ngắt cả cổ họng Nhỏ.
Tháng 9. Cuối thu mưa rã rít. Đường lầy. Nhỏ vẫn vậy. Lặng lẽ đi bộ 3km mỗi ngày để đến trường, rồi 3km về nhà. Con đò ngày mưa càng lúc càng đông chật khách. Giữa dòng sông 30m mênh mang, Nhỏ nhỏ xíu, không biết bơi.
Lại cái ước muốn được ăn bánh cam đường. Nhỏ bóp bụng mua cho mình 1 cái rồi giữ bánh vào cặp định sang đò rồi sẽ ăn. Mưa. Nhỏ ôm túi vào lòng để che nước. Con đò nhỏ xíu, chủ đò lười chở trong mưa nền dồn khách đông chật. Đò chìm giữa dòng. Nhỏ tưởng mình sẽ chết.
Một bàn tay lớn túm lấy mái tóc dài Nhỏ bồng bềnh, một vòng tay lớn ôm chặt thốc Nhỏ đưa vào bờ. Nhỏ không nhớ nhiều nữa, chỉ nhớ vẫn ôm chặt túi có bánh cam đường của mình, rồi mở mắt trong sự vui mừng rạng rỡ của một anh lớp lớn hơn lạ mặt.
Bánh cam đường ướt sũng, đường tan, bột rã rời…chỉ còn là một mớ đậu và bột nát trộn lẫn vào nhau. Nhỏ nhìn chiếc bánh, lặng lẽ khóc. Không phải khóc vì bánh đã nát không ăn được nữa, mà khóc vì những kỷ niệm quá buồn với chiếc bánh cam đường đáng lẽ rất ngọt ngào…

Khoảng trời tuổi thơ thu lại. Nhỏ như tỉnh giấc sau chiêm bao. Nhỏ ngửi được mùi thơm thoang thoảng của đường. Chợt tỉnh hẵn. Bọc bánh cam đường ba mua nóng hổi.
Nhỏ cầm lên một cái nếm lấy chất đường trên bề mặt, ngọt ngào mà mặn chác. Giọt nước mắt tuổi thơ như vẫn còn đọng lại trên chiếc bánh hôm nay.

Camen, 04/03/2013
“Em không xin một vé đi tuổi thơ”